Y Tình là cảnh sát, có bản năng của một cảnh sát, theo thói quen sẽ nghi ngờ mọi thứ.
Hiện tại Y Tình nghi ngờ vòng tay của mình rơi ở trong hồ sen Liên Hoa đình, Trác Triệt Nhiên giấu không đưa cho cô ta.
Y Tình không nghĩ đến Trác Triệt Nhiên là đàn ông, cầm một cái vòng tay thì có tác dụng quái gì, chẳng lẽ đeo chơi?
Hiện tại trong lòng Y Tình rối bời, sợ chuyện này sẽ mang đến tai hoạ ngập đầu cho Y gia.
Y Tình hiểu rõ luật pháp cổ đại, trên cao tập trung toàn bộ quyền lực, Hoàng đế nắm quyền sinh tử, đặc biệt ưa nhổ cỏ tận gốc.
Người dân buôn bán hợp pháp, gia tộc phạm tội, nữ nhân tuy nói không cần chết nhưng số phận vô cùng khốn khổ.
Thưa kiện gì đó đều là nói nhảm.
Y Tình rất hối hận về chuyện quân đội, nếu có thể lựa chọn, cô ta tình nguyện không muốn xuyên qua, sống thoải mái ở hiện đại, đi làm kiếm tiền, muốn đi đâu thì đi đó.
Ở cổ đại đi đường dựa vào chân, muốn biết thông tin thì chỉ có thể nghe người ta nói, nữ nhân địa vị thấp, nam nhân có quyền khống chế tuyệt đối với nữ nhân, Y Tình tỏ vẻ, xuyên không cũng chẳng tốt đẹp như vậy.
Coi như có mỹ nam cũng không bù lại được ý niệm muốn chết để trở về của Y Tình.
Nhưng lại không dám chết, nhỡ đâu chết thật thì sao.
Y Tình: Tôi có thể làm gì đây, tôi cũng rất tuyệt vọng…
Còn có hơn 100 người đang đợi cô ta xử lý, nghĩ tới những người này Y Tình lại nhức đầu.
Giết, quá nhiều người, nếu thả đi thì không chừng bọn họ sẽ nói lung tung khắp nơi, còn giữ lại thì bao nhiêu cái miệng này cũng cần phải ăn.
Y gia là gia đình bình dân, Y Quảng Nguyên chỉ là một viên quan nhỏ không có chức quyền ở Lễ Bộ, phải nuôi sống nhiều người như vậy, Y Tình đã cố hết sức.
Khó cả đôi đường, bốn bề khốn đốn.
Y Tình vò muốn đứt tóc.
Vì sao cô ta lại muốn thành lập quân đội chứ, còn không bằng khi mình gặp chuyện, lôi đại pháo ra thì hay rồi.
Vì sao lại đánh mất vòng tay chứ.
Thật mệt mỏi.
Vận mệnh thật sự không thể kiểm soát được, Y Tình ngẫm thấy bây giờ cô ta chỉ là một nữ nhân hậu viện bình thường.
Y Tình gần như sợ hãi chờ Trác Triệt Nhiên chiến thắng trở về.
Làm sao cô ta có thể giải thích về vấn đề súng ống đây, giải thích thế nào về cái chết của Hồng Lăng?
Chẳng lẽ đổ tội lên đầu Tô Trúc Như? Lúc ấy Hồng Lăng cũng chưa chết, cô ta không trực tiếp giết chết Hồng Lăng chính là sợ Tô gia náo loạn đến không còn đường sống.
Cứ nói trở về điều dưỡng không tốt, Hồng Lăng liền ngỏm củ tỏi.
Y Tình thay đổi sắc mặt, đến lúc đó sống hay chết chỉ có thể phó thác cho trời.
Thật khổ…
Ninh Thư bảo Liên Kiều đi lấy hộp cơm, cầm khăn tay bọc hết súng ống lại rồi đứng lên, đợi đến khi Liên Kiều mang hộp cơm tới, Ninh Thư bỏ súng vào trong hộp cơm.
“Đến thư phòng.” Ninh Thư đi bước nhỏ lộn xộn đến thư phòng, Liên Kiều xách hộp cơm theo sau lưng hỏi: “Tiểu thư, không làm chút gì cho lão gia ăn ạ?”
Xách theo hộp cơm không đi qua thật sự ổn sao?
“Ăn cái này tốt hơn.” Tuyên Bình Hầu còn cái gì chưa nếm qua, vật này mới là thứ Tuyên Bình Hầu muốn thấy.
Đến cửa thư phòng Ninh Thư bị chặn lại, gã sai vặt nói, “Tiểu thư, lão gia đang bận, hay là người trở về đi?”
Bận thật sao?
Đoán chừng là Tuyên Bình Hầu bị cô làm phiền.
Ninh Thư cũng không giận, nói với gã sai vặt: “Đưa hộp đồ ăn này cho cha ta.”
Liên Kiều nhanh chóng nhét hộp cơm vào tay gã sai vặt, vẻ mặt gã sai vặt lúng túng, “Tiểu thư…”
“Ngươi mang đi đi, đảm bảo cha ta sẽ không trách ngươi.” Ninh Thư đứng im không nhúc nhích, chờ gã sai vặt đưa đồ vào.
Gã sai vặt không còn cách nào, xách theo hộp cơm tiến vào.
Một hồi lâu sau gã sai vặt mới đi ra, nói với Ninh Thư: “Tiểu thư, lão gia gọi người vào.”
Ninh Thư vào thư phòng, hai tay Tuyên Bình Hầu cầm súng, đang quan sát tỉ mỉ.
“Con lấy cái này ở đâu?” Tuyên Bình Hầu hỏi Ninh Thư.
“Con gái ở trang viên mấy ngày, nghe được người trong trang viên nói về Thần khí của Thế tử, con gái dùng tiền sai người tới lấy.” Ninh Thư mặt không đổi sắc nói láo.
Tuyên Bình Hầu nhìn súng, “Cái này làm như thế nào?”
Tuyên Bình Hầu là người làm ăn, nhìn thấy loại đồ vật này, điều đầu tiên nghĩ là làm sao làm được, có thể kiếm tiền hay không.
Ninh Thư chỉ có thể nói là không có khả năng, có nhiều thứ quá tinh xảo, thời đại này không cách nào làm ra.
Kỹ thuật không có, công cụ không có, kinh tế cũng không thể chống đỡ quốc gia tạo ra loại vật này.
Cha đừng hy vọng nữa.
“Con tìm người nào lại có thể lấy được vật này? Nghe nói Thế tử xem vật này như bảo bối, bạo dân muốn súng cũng không cướp được.”
Tuyên Bình Hầu siết chặt ngón tay, động đến cò súng nổ oành một tiếng, dọa hắn trực tiếp ném súng đi.
“Lão gia, xảy ra chuyện gì vậy?” Gã sai vặt ở ngoài cửa hỏi, nghe được động tĩnh trong phòng liền muốn xông vào.
Tuyên Bình Hầu ho khan một tiếng, giọng nói có chút run rẩy, “Không có việc gì.”
Ninh Thư xoay người nhặt khẩu súng dưới đất lên, lắp đạn vào súng, lên nòng, sau đó nhắm vào bình hoa phía chân tường, bóp cò, bành một tiếng, bình hoa nổ tung, đạn ghim vào trong tường.
Tuyên Bình Hầu sắc mặt tái nhợt, liếc mắt nhìn Ninh Thư.
Ninh Thư đặt súng xuống trước mặt Tuyên Bình Hầu, nói: “Cha, chỉ có thứ này thì không được, còn phải có vật nhỏ này nữa.”
“Giống như chỉ có cung mà không có tên thì cũng vô dụng.” Ninh Thư để một viên đạn trên bàn.
Hiển nhiên Tuyên Bình Hầu thấy được sức mạnh của vật này, quan trọng nhất chính là tốc độ quá nhanh.
Tuyên Bình Hầu cầm đạn, viên đạn có hơi nặng, sau đó lẩm bẩm nói: “ Cái này làm như thế nào?”
Ninh Thư chỉ có thể nói, dựa theo trình độ hiện tại, rất khó.
Đạn, chất nổ đẩy, kíp nổ…
Đầu đạn được làm bằng hợp kim chì, vỏ ngoài bọc một lớp đồng thau, khi bóp cò, cơ chế lò xo đập kim hỏa vào đuôi của viên đạn, kích hoạt kíp nổ. Chất nổ đẩy cháy tạo ra một lượng khí rất lớn, từ đó sinh ra tốc độ bắn cực nhanh.
“Vì sao con lại biết dùng?” Tuyên Bình Hầu nhìn Ninh Thư.
Ninh Thư cười một tiếng: “Cha, con gái tốt xấu cũng bỏ tiền, tiêu tiền không ít đâu, đến phương pháp sử dụng cũng không biết thì không ổn.”
Ninh Thư tìm tiêu hành chuyển phát nhanh cũng bỏ ra rất nhiều tiền đấy.
“Là Thần khí trời ban, cha nên đưa bệ hạ nhìn xem.” Ninh Thư nói.
“Cái này dùng như thế nào?” Tuyên Bình Hầu hỏi.
Ninh Thư bắt đầu dạy Tuyên Bình Hầu cách sử dụng súng, cách lắp đạn, các loại việc cần chú ý.
Đã muốn trình lên Thánh thượng, khẳng định phải khiến Thánh thượng biết thứ này dùng như thế nào, có sức mạnh lớn ra sao.
Có lẽ đối với đồ chơi tốt nam nhân đều có điểm vô sự tự thông, bản năng khát vọng sức mạnh, Tuyên Bình Hầu rất nhanh học xong cách nổ súng, độ chính xác cũng không tồi.
“Vật này không tệ, còn nữa không?” Tuyên Bình Hầu sờ súng, cũng không ngẩng đầu lên hỏi Ninh Thư.
Ninh Thư: …
“Không có.”
“Vì sao không lấy 2 cái.” Tuyên Bình Hầu tức giận nói, nếu thật sự đưa súng này lên Thánh thượng, hắn sẽ không có.
Ninh Thư nhàn nhạt nói: “Cha, con gái lấy được một cái cũng không dễ dàng, còn nữa, con hết tiền.”
Tuyên Bình Hầu lật qua lật lại khẩu súng, thở dài một hơi, một mặt không nỡ, vuốt ve như với tình nhân.