Ninh Thư chưa từng thấy Tuyên Bình Hầu như thế này, vẻ mặt mê mẩn, cô vừa nhìn liền nổi da gà.
“Cha.” Ninh Thư gọi.
Tuyên Bình Hầu cất súng, “Ta biết rồi.”
Dù Tuyên Bình Hầu có không nỡ thế nào thì hiện tại cũng là thời cơ tốt nhất để nói xấu Trác Triệt Nhiên.
Trước kia Trác Triệt Nhiên bỏ đá xuống giếng, lần này làm sao cũng phải báo thù.
Trong tay Trác Triệt Nhiên có vũ khí lợi hại như vậy, không tin lòng Thánh thượng không để ý.
“Có điều thứ này lợi hại như vậy, lỡ như…” Lỡ như bắn phá một trận vào phủ Tuyên Bình Hầu, liệu có bao nhiêu người có thể sống sót?
Ninh Thư thấy Tuyên Bình Hầu lo lắng, nhìn vỏ đạn trên đất nói: “Loại đạn này là vật dùng một lần, dùng một cái là mất đi một cái, Thế tử vừa dùng trấn áp bạo loạn, chắc chắn không còn bao nhiêu đạn.”
Ninh Thư sai Liên Kiều mang hộp cơm xuống.
Ngày hôm sau lúc vào triều, Tuyên Bình Hầu lấy súng ra, tiện đường biểu diễn một chút lực phá hoại kinh khủng của súng.
Dọa Hoàng đế xém tí nhảy dựng trên Long ỷ.
Thứ này thật là lợi hại, chỉ cần động ngón tay liền có thể giết người, trẻ con 7-8 tuổi cũng có thể giết người.
Hoàng đế vừa nghĩ đến việc trong tay Trác triệt Nhiên có vật này, sắc mặt biến ảo khôn lường.
Dù sao Tuyên Bình Hầu cũng đã nói xấu thành công, nhưng cái giá phải trả là bị tịch thu súng.
Trong lòng Tuyên Bình Hầu rỉ máu.
Ninh Thư nhìn thấy sắc mặt Tuyên Bình Hầu khi trở về, liền biết súng của ông không còn nữa.
Chỉ cần súng đến tay Hoàng đế, nhất định Hoàng đế sẽ kiêng kị Trác Triệt Nhiên.
Gần vua như gần cọp, khi trước Hoàng đế thích Trác Triệt Nhiên, nhưng một khi Trác Triệt Nhiên uy hiếp ngôi vị của mình, tất nhiên sẽ không còn thích nữa.
Ninh Thừ cười cười, hiện tại chỉ chờ Trác Triệt Nhiên khải hoàn trở về.
“Con lấy thứ này từ ai?” Tuyên Bình Hầu hỏi Ninh Thư.
Ninh Thư chớp mắt nói: “Là một kẻ nghèo trong giang hồ, nữ nhi đưa tiền, hắn giúp con trộm, bây giờ không tìm thấy đâu.”
Tuyên Bình Hầu nhìn chằm chằm Ninh Thư, “Không có một câu thật lòng, rảnh rỗi thì đi học một ít nữ công với mẹ con đi.”
Ninh Thư: ….
Ninh Thư hành lễ rồi xoay người rời đi, học nữ công em gái nhà mi.
Tuyên Bình Hầu nhìn bóng lưng kiêu ngạo của Ninh Thư, thở dài một hơi, đáng tiếc không phải là nam nhi.
Trác Triệt Nhiên bình loạn bạo loạn ở Hán Dương, khải hoàn trở về, nhưng khác với sự chào đón của bách tính, quân đội không thể vào thành, Hoàng đế hạ chỉ để Trác Triệt Nhiên đóng quân ngoài thành.
Hơn nữa còn không triệu kiến Trác Triệt Nhiên, cứ để Trác Triệt Nhiên chờ đó.
Vốn đánh thắng trận, lại không ngờ bị đối xử lạnh nhạt như vậy, quả thật khiến người ta nản lòng thoái chí.
Sĩ khí dao động, oán khí nặng nề.
Hoàng đế đợi thật lâu mới triệu kiến Trác Triệt Nhiên, nhưng cũng chỉ một mình Trác Triệt Nhiên.
Trác Triệt Nhiên suy nghĩ một chút liền hiểu, lúc bạo loạn lan rộng, hắn bắt buộc phải sử dụng vũ khí Cố Phồn Lũ đưa đến.
Hắn biết vật này sẽ mang đến kiêng kị bởi vì sức mạnh của nó, thậm chí đến cả hắn cũng rất hoảng sợ.
Trác Triệt Nhiên cảm giác chuyến này lành ít dữ nhiều, thế là mang một khẩu súng bên người để phòng thân.
Trác Triệt Nhiên đi đến đại điện, quả nhiên thấy Hoàng đế sắc mặt khó coi, Trác Triệt Nhiên quỳ xuống hành lễ: “Hoàng bá bá, chất nhi đã trở về.”
Hoàng đế không mặn không nhạt nói: “Trở về là tốt, nên ban thưởng cho ngươi.”
“Cảm ơn ân huệ Hoàng bá bá, đây đều là việc chất nhi nên làm.” Trác Triệt Nhiên cung kính nói.
Hoàng đế sắc mặt lạnh lùng, “Nếu như không thưởng cho ngươi, người trong thiên hạ lại nói trẫm cay nghiệt vô cảm, trẫm thành người bất nghĩa, bị người trong thiên hạ chê cười.”
Trác Triệt Nhiên lập tức dập đầu, “Hoàng thượng, thần quyết không có ý này.”
Mồ hôi trên trán Trác Triệt Nhiên nhỏ xuống nền đá hắc diệu*, bầu không khí căng thẳng.
*Đá Obsidian
Hoàng đế lấy súng ra, ném mạnh xuống đất, nhưng cuối cùng vẫn không hạ quyết tâm, hắn không nỡ.
“Vậy ngươi nói xem những thứ này làm ra thế nào, ở đâu tới?” Hoàng đế lạnh mặt nói, người có thể chế tạo ra vật này quả thực là nhân tài.
Trong tay Trác Triệt Nhiên có nhân tài như vậy, phủ Tín Vương muốn làm gì?
Có phải phủ Tín Vương cũng giấu rất nhiều vũ khí thế này không, mà ngoài dạng vũ khí này ra, có phải còn có vũ khí khác lợi hại hơn?
Trác Triệt Nhiên cảm thấy cả người đều không ổn, không biết phải trả lời thế nào, không lẽ nói là Cố Phồn Lũ đưa cho hắn.
Chẳng phải kéo cả Cố gia kéo vào sao, Cố gia là một con cờ trong tối của hắn, tuyệt đối không thể nói ra.
Cứ xem như hắn nói thẳng là Cố Phồn Lũ đưa tới, nhưng tại sao Cố Phồn Lũ lại muốn đưa những vật này cho hắn?
Trác Triệt Nhiên cảm giác giải thích thế nào mình cũng rơi vào tình huống khó xử.
“Ngươi giải thích thế nào?” Hoàng đế nắm súng thật chặt.
Trác Triệt Nhiên sờ lên đùi, giữa hai chân cất giấu một khẩu súng.
Tóm lại toàn bộ cảnh tượng rất quái dị, rõ ràng đây là thời đại vũ khí lạnh, người cổ đại mặc trang phục rườm rà nhưng tay lại cầm súng, vô cùng đối lập.
Rõ ràng cầm kiếm mới hài hòa.
“Trước tiên bắt Thế tử vào đại lao, phái Ngự Lâm quân bao vây phủ Tín Vương.” Hoàng đế lạnh mặt hạ lệnh.
Trác Triệt Nhiên siết chặt tay, lập tức nói: “Hoàng thượng, phủ Tín Vương thật sự bị oan.”
“Phủ Tín Vương phủ tự rèn vũ khí, ngươi còn ngụy biện được?”
Trác Triệt Nhiên: ….
Làm thế nào để giải thích đây, nếu quả thật có thể tạo ra binh khí như thế thì năm đó Tín Vương đã không đoạt ngôi thất bại.
Hắn không giải thích được, thật sự không giải thích được, Trác Triệt Nhiên thở dài một hơi, đứng lên: “Hoàng bá bá, phủ Tín Vương không thể tạo ra được binh khí tinh xaoe như vậy, tại sao người không tin?”
Hoàng đế thấy Trác Triệt Nhiên đứng lên, như thế là đại bất kính, sắc mặt tức thì đen kịt, dùng súng chỉ vào Trác Triệt Nhiên, “Làm càn.”
Trác Triệt Nhiên cũng lấy súng ra đối chọi với Hoàng đế, Trác Triệt Nhiên nói: “Hoàng bá bá, chúng ta đánh cược xem ai bắn chuẩn hơn không?”
“Làm càn làm càn.” Hoàng đế tức giận đến đỏ bừng mặt, ngón tay cầm súng không ngừng run rẩy, ngược lại, Trác Triệt Nhiên lại thoải mái chĩa súng vào Hoàng đế.
Đây quả thực là đại bất kính.
Đã vậy, tay Trác Triệt Nhiên bóp cò súng, đạn bay ra khỏi nòng bắn về phía Hoàng đế với vẻ mặt dữ tợn đang không thể né tránh.
Pằng một tiếng, trán Hoàng đế đầy máu, vô lực ngồi trên Long ỷ, chết không nhắm mắt, diện mạo dữ tợn.
“Cứu giá, cứu giá…”
“Có thích khách, có thích khách…”
Hoàng đế chết, toàn bộ Hoàng cung đều loạn hết lên, Cấm Vệ quân bao vây Trác Triệt Nhiên.
Trác Triệt Nhiên cầm súng bắn chết một thị vệ đang lao tới, thành công dọa sợ những người khác.
Tất cả mọi người đều sợ hãi nhìn Trác Triệt Nhiên cầm súng trên tay.
“Hoàng đế đã chết, bây giờ các ngươi trung thành với ai? Trung thành với người chết à? Muốn xuống bầu bạn với tiên hoàng chứ gì? Quả thật là trung thành.”
Trác Triệt Nhiên bước lên, Cấm Vệ quân rẽ ra một con đường, rất sợ Thần khí trên tay Trác Triệt Nhiên.