Hoàng đế chết, gõ lên ba tiếng chuông tang toàn bộ thành đều có thể nghe thấy.
Thời điểm Tuyên Bình Hầu nghe được tiếng chuông, chén trà trong tay run lên rơi xuống.
“Hoàng thượng băng hà rồi?” Vẻ mặt Tuyên Bình Hầu có chút hoảng sợ, ông nhớ rõ hôm nay là ngày Trác Triệt Nhiên được Thánh thượng triệu kiến, chẳng lẽ người giết Thánh thượng là Trác Triệt Nhiên?
Tuyên Bình Hầu vẻ mặt bất an, ông chưa quên chuyện Trác Triệt Nhiên không vừa lòng phủ Tuyên Bình Hầu đâu.
Nếu như Trác Triệt Nhiên lên ngôi thì chính là tai họa ngập đầu với phủ Tuyên Bình Hầu.
Trước đây không lâu, ông còn nói xấu Trác Triệt Nhiên kìa.
Sắc mặt Tuyên Bình Hầu thay đổi, chết tiệt, Trác Triệt Nhiên vì sao cứ không thuận mắt phủ Tuyên Bình Hầu chứ.
Ninh Thư bình tĩnh nhấp ngụm trà, nói với Tuyên Bình Hầu đang bực bội: “Cha, người sợ cái gì? Việc Trác Triệt Nhiên giết vua đã là chuyện không thể thay đổi rồi.”
“Ta lo lắng đống vũ khí bách chiến bách thắng trong tay Trác Triệt Nhiên.”
Phủ Tuyên Bình Hầu đối lập với Trác Triệt Nhiên, tất nhiên Tuyên Bình Hầu là người đầu tiên không muốn Trác Triệt Nhiên leo lên Hoàng vị.
Ninh Thư đặt chén trà xuống, vén ống tay áo dài của mình, “Cha, thứ này không lợi hại như người thấy đâu, nếu không có đạn thì chúng chỉ là sắt vụn mà thôi.”
“Thế nhưng ai biết có bao nhiêu đạn, phủ Tín Vương có thể tạo ra chúng thì chắc chắn còn rất nhiều đạn, phủ Tuyên Bình Hầu đang gặp nguy hiểm.”
Sắc mặt Tuyên Bình Hầu khó coi, “Xem ra phải bố trí một chút, hy vọng lần này có thể bảo vệ nền móng phủ Tuyên Bình Hầu.”
Nói từ bản chất, phủ Tuyên Bình Hầu là thương nhân, nếu không thể ở lại đây thì có thể đổi chỗ khác.
“Phủ Tín Vương chắc chắn không tạo ra được đạn này, hơn nữa trong tay Trác Triệt Nhiên cơ bản cũng không còn bao nhiêu.”
NInh Thư khẳng định nói, “Cha, xin người tin tưởng con, thứ này không thể mang lại uy hiếp cho chúng ta.”
“Sao con lại biết?” Tuyên Bình Hầu liếc Ninh Thư.
Ninh Thư: “Đã bỏ tiền thì phải nhận được kết quả tương xứng. Con đã yêu cầu kẻ giang hồ kia kiểm tra số lượng đạn.”
“Cho nên con mới yên tâm để người tiến cung cả gan mật báo, Trác Triệt Nhiên còn chưa xác định có thể leo lên Hoàng vị, dù sao cũng có nhiều Hoàng tử như vậy mà.”
Ninh Thư lại nói: “Hiện tại điều cha cần làm là không được để những binh lính ngoài thành xông vào, cầm một đống sắt vụn đe dọa mọi người.”
“Con chắc chứ?” Tuyên Bình Hầu giãy giụa nói.
Ninh Thư gật đầu, “Loại loạn thần tặc tử này sao có thể bước lên ngôi vị Hoàng đế được, nhóm văn võ đại thần làm sao có thể đồng ý.”
“Việc quan trọng nhất bây giờ là đóng cổng thành.”
Tuyên Bình Hầu phất tay áo đi ra ngoài, mặc kệ như thế nào đều phải cố gắng một chút.
Ninh Thư đứng lên, đi xoa bóp cho lão thái quân.
Y Tình nhìn chằm chằm phương hướng Hoàng cung, làm sao tình hình lại phát triển đến nước này rồi.
Chiếc vòng tay cơ bản chính là vật cản đường.
Có thể lấy ra đồ vật hiện đại, chẳng hạn như súng ngắn, xe tăng, các loại vũ khí hiện đại công nghệ cao, còn có một ít đồ dùng hàng ngày công nghệ cao, ví dụ như nồi cơm điện, điện thoại di động và những thứ tương tự.
Thế nhưng những vật này lại vô dụng ở thời cổ đại, không có điện thì dùng cái trứng nó, thứ duy nhất có sức mạnh to lớn là vũ khí nóng của thế giới kia.
Sớm biết thì đã không dùng cái vòng tay đó.
Y Tình nắm chặt hai tay, chỉ hy vọng cuộc bạo loạn này có thể nhanh chóng kết thúc.
Y Tình cũng không biết bản thân mình muốn Trác Triệt Nhiên sống hay là chết.
Tất cả mọi người trong Y gia đều run lẩy bẩy, Y Tình kìm nén ý muốn chạy đi tìm Trác Triệt Nhiên.
Cô không thể để những người trong Y gia gặp phải phiền phức, vốn là chiếm thân thể Y Tình, vậy cũng phải có trách nhiệm với người nhà cô ấy.
Lúc này nếu cô chạy đi, giả sử Trác Triệt Nhiên chết rồi thì sẽ liên lụy toàn bộ Y gia, cả nhà bị chém đầu.
Y Tình ngồi xổm trên mặt đất, cắn chặt răng, cô muốn trở về, cô thật sự muốn trở về, không muốn sống ở thời đại này nữa.
Nước mắt Y Tình rơi xuống đất, tạo thành bọt nước.
Toàn bộ kinh thành đều bao trùm bầu không khí trang nghiêm căng thẳng, mỗi nhà đều đóng thật chặt cửa phòng.
Bên ngoài có tiếng bước chân cũng làm cho lòng người sinh ra cảm giác lạnh lẽo chết chóc.
Ai nấy đều hoảng loạn.
Ninh Thư ngồi trong viện thêu chữ Thọ.
“Tiểu thư, sao người còn nghĩ đến chuyện thêu thùa được, bên ngoài đã xảy ra chuyện như vậy rồi.” Vẻ mặt Liên Kiều khó chịu.
“Chẳng lẽ ta không thể thêu sao?” Ninh Thư hỏi lại, “Bên ngoài xảy ra chuyện thì sao, ta không thể thêu thùa chắc?”
Liên Kiều: …
“Tiểu thư ơi, người biết ý của nô tỳ là gì mà, chẳng lẽ tiểu thư không sợ?” Liên Kiều nhịn không được hỏi, “Người làm sao có thể nhàn nhã như vậy?”
“Dù có lo hay không lo đều đã định kết quả rồi, nên cần gì phải lo.”
Cô có đủ thực lực để đối phó với những chuyện phát sinh sau này, vì vậy chẳng có gì phải lo lắng cả.
Trước tiên không nói Trác Triệt Nhiên có thể lên làm Hoàng đế hay không, cứ xem như hắn có thể lên làm Hoàng đế, cô cũng có cách kéo Trác Triệt Nhiên xuống.
Do đó, căn bản không cần phải lo lắng.
Ninh Thư đặt bức thêu xuống, giật giật cổ, nhấc ấm nước lên rót một chén trà.
Chậm rãi ung dung uống.
Liên Kiều nhìn Ninh Thư bình tĩnh thì cũng bình tĩnh theo, thấy Ninh Thư uống trà xong bèn vội vàng thay cô châm trà.
“Tiểu thư, người nói xem cuối cùng ai sẽ leo lên Hoàng vị.” Liên Kiều nhịn không được hỏi.
Ninh Thư chống cằm, ngón tay gõ gõ mặt bàn, “Nếu Thái tử cùng mấy Hoàng tử có thể hợp tác lại, đối phó Trác Triệt Nhiên không thành vấn đề, dù sao kiến nhiều cắn chết voi.”
“Thế nhưng mà…”
“Thế nhưng cái gì ạ?” Liên Kiều vội vàng hỏi.
Ninh Thư vẻ mặt lười biếng, thế nhưng Trác Triệt Nhiên lại là người được ông trời sủng ái.
Nói không chừng các Hoàng tử không thể đánh bại Trác Triệt Nhiên, cũng bởi lòng ích kỉ của bản thân, muốn giành chiến thắng trong cuộc hỗn loạn này từ đó chiếm tiện nghi, kết quả toàn bộ đều quỳ gối trước mặt Trác Triệt Nhiên.
“Nhưng mà cái gì cơ?” Liên Kiều rốt cuộc hỏi cô, “Chẳng lẽ Thế tử sẽ lên làm Hoàng đế, nếu như Thế tử lên làm Hoàng đế thì phủ Tuyên Bình Hầu chúng ta làm sao bây giờ.”
Ninh Thư cười một tiếng, “Thế mà ngươi cũng biết à.”
“Tiểu thư, Thế tử dù sao cũng từng là vị hôn phu của người, nếu như hắn làm Hoàng Thượng, khắp thiên hạ này sẽ không ai dám cưới người nữa.”
Liên Kiều giậm chân, “Tiểu thư, chút chuyện đó nô tỳ vẫn biết.”
Nữ nhân của Hoàng đế ai mà dám chứ, cho dù đó là người Hoàng đế không cần.
“Vậy không lấy chồng là được rồi mà.” Ninh Thư không để ý lắm.
“Tiểu thư…” Liên Kiều sâu kín nhìn Ninh Thư, “Tiểu thư tốt như vậy, sao có thể để một đời cô độc được.”
“Tiểu thư nên sống hạnh phúc, vợ chồng yêu thương nhau, con cháu đầy đàn, sống hết quãng đời còn lại trong phú quý.”
Ninh Thư cười híp mắt nói: “Nhận lời tốt của ngươi, nhưng trước tiên ngươi phải tìm cho ta một nam nhân, dù sao cũng không có nam nhân nào dám không để ý đến Trác Triệt Nhiên.”
Liên Kiều: …
“Là do Thế tử sai.”
“Ngươi trông cửa đi, phụ thân trở về thì nhanh tới báo cho ta biết, ta đi tìm mẫu thân đây.” Ninh Thư nói với Liên Kiều.
“Vâng.”
Ninh Thư đi tìm Vinh Quốc Phu nhân, bà đang ở trong viện của lão thái quân, một phòng đầy nữ quyến, trên mặt mỗi người đều thấp thỏm lo âu.
“Trúc Như.” Lão thái quân gọi Ninh Thư, khuôn mặt buồn bã.
“Tổ mẫu, cháu gái đến xoa bóp cho bà.” Ninh Thư bước đến, dùng ngón tay ấn lên thái dương bà, nhẹ nhàng xoa.