Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 1615: Hệ thống giao dịch (26)



Edit: Bạc Hà

Beta: EE

Quá trình trong đó rất phức tạp, tình hình chiến đấu thực sự vô cùng thê thảm.

Một tướng nên công chết vạn người.

Lúc trước Trác Triệt Nhiên khiến các tiểu quốc xung quanh tôn thờ cũng phải trải qua một trận tắm kiếm trong biển máu.

Làm những tiểu quốc đó kinh sợ, khiến những tiểu quốc đó không dám lỗ mãng.

Những vũ khí Y Tình cung cấp mang lại cho Trác Triệt Nhiên một lực lượng hùng hậu, đánh đâu thắng đó.

Thống nhất đại lục thật sự là việc đáng ghi lại như vậy sao?

Mọi việc đều có quỹ đạo phát triển tự nhiên.

Những loại vũ khí này đã gây ảnh hưởng lớn đối với vị diện.

Ninh Thư thở dài một hơi, mệt mỏi vươn vai, nói chung là mau hoàn thành nhiệm vụ, còn phải rời đi.

Không thích vị diện cổ đại, có tính trói buộc nhiệm vụ quá lớn.

Nửa đêm Ninh Thư không ngủ mà chạy tới từ đường, lấy chìa khóa từ chỗ quản gia mở cửa từ đường.

Ninh Thư bước vào từ đường, chắp tay hành lễ, “Tổ tiên thứ tội, đây đều là vì phủ Tuyên Bình Hầu, đến lúc ăn Tết, con cháu bất hiếu sẽ đốt thêm giấy cho các ngài.”

Ninh Thư nói xong, lấy công cụ ra bắt đầu cạy gạch vàng, cạy hết gạch vàng trên mặt đất.

Ninh Thư nghĩ không ra vì sao Tuyên Bình Hầu lại không chịu gỡ mấy thứ này đi.

Chẳng lẽ còn muốn biến thành một điểm du lịch để mọi người tới thăm quan?

Thừa dịp hiện tại tình hình hỗn loạn, xử lý từ đường cho tốt, không cần làm lớn.

Nếu Tuyên Bình Hầu đã không hạ được quyết tâm, ôm tâm lý may mắn, vậy thì cô liền làm trước, làm cho lung tung rối loạn, Tuyên Bình Hầu chắc chắn sẽ không để bài vị tổ tiên ở lại đây.

Đừng tưởng sẽ không ai phát hiện ra nơi này, phủ Tuyên Bình Hầu nhiều người phức tạp, chưa biết chừng lại có nô tài nào đó khoe khoang nói bừa.

Tuy Ninh Thư biết đây là từ đường, nhưng nó cũng chính là cọng rơm cuối cùng nghiền nát phủ Tuyên Bình Hầu.

Soát nhà vậy mà lại soát ra không ít đồ tốt, một căn phòng toàn vàng làm cho mọi người phải thán phục.

Tất cả những thứ này được sung vào ngân khố, còn có một ít được kéo vào ngân khố riêng của Hoàng đế.

Ninh Thư không đốt đèn, chỉ có thể chậm rãi mò mẫm, chậm rãi cạy sàn nhà, nếu có một khối vàng này, người bình thường có thể sống cả đời.

Không chỉ sàn nhà mà tường cũng được xây bằng gạch vàng, tường được sơn màu xám trông mới bớt phô trương.

Đợi đến gần sáng, Ninh Thư khóa cửa, chờ tối hôm sau lại đến cạy tiếp.

Tuyên Bình Hầu thắp nén hương cho tổ tiên, thuận tiện cầu tổ tiên phù hộ cho phủ Tuyên Bình Hầu, để phủ Tuyên Bình Hầu có thể bình an.

Vừa mở từ đường ra liền nhìn thấy một đống hỗn độn trước mắt, vàng trên mặt đất bị đào lên, gồ ghề lồi lõm.

Tuyên Bình Hầu suýt nữa hét lên như phụ nữ nhìn thấy chuột, mả cha nó!

“Gọi đại tiểu thư đến đây cho ta, nhanh lên.”

Ngực Tuyên Bình Hầu phập phồng kịch liệt, sắc mặt đỏ bừng.

Lúc Ninh Thư chạy tới thư phòng, đầu tiên là rót cho Tuyên Bình Hầu một chén trà.

Tuyên Bình Hầu cầm chén trà muốn ném Ninh Thư.

Ninh Thư yên lặng nhìn ông, Tuyên Bình Hầu chỉ đành thở phì phò uống trà, nước trà khá nóng, Tuyên Bình Hầu trực tiếp phun lại vào chén trà.

“Con muốn bỏng chết ta sao.” Tuyên Bình Hầu rít gào, “Ai bảo con động đến từ đường, chưa tính chuyện con gái con đứa vào từ đường, lại còn dám động vào từ đường, là ai cho con cái gan đó.”

Lễ tế ở cổ đại đều do đàn ông làm, không đến phần phụ nữ.

“Là ta quá dung túng con mới khiến con to gan như vậy.” Tuyên Bình Hầu tức giận đến đỏ bừng mặt.

Ninh Thư nói: “Bởi vì con gái là nữ, tiến vào từ đường sẽ làm ô uế tổ tiên có phải không?”

“Phải, sau này để ta phát hiện con lén lút vào từ đường thì sẽ lấy gia pháp trừng trị.” Tuyên Bình Hầu không kiên nhẫn phất tay, “Đi ra ngoài, trở về đóng cửa hối lỗi.”

Ninh Thư hành lễ, xoay người rời đi, ra khỏi thư phòng Liên Kiều vội vàng quạt cho Ninh Thư, thật cẩn thận hỏi: “Tiểu thư, người không sao chứ?”

“Không sao, ta thì có thể có chuyện gì.” Xem ra lần này thật sự chọc giận Tuyên Bình Hầu.

Trong lòng Ninh Thư thở dài, trở về viện của mình, nửa đường lại bị Vinh Quốc Phu nhân gọi đi dạy dỗ một trận.

“Đã nói đừng ỷ vào mình có chút khôn lỏi liền nhảy nhót lung tung rồi.” Vinh Quốc Phu nhân nhìn Ninh Thư, nhíu mày thật chặt.

“Có phải cảm thấy bản thân từ hôn, sợ ở trong nhà mất đi địa vị mới khắp nơi quậy lung tung như thế?”

“Trong nhà không thiếu con một đôi đũa, con vĩnh viễn là con gái của ta, có ta ở đây không ai có thể khi dễ con, làm sao phải chọc cha con tức giận?”

Ninh Thư trầm mặc, nghe Vinh Quốc Phu nhân nói xong mới mở miệng nói: “Con gái sợ bị gia tộc bỏ rơi mới làm như vậy, muốn thay gia tộc làm chút gì đó bằng chính sức mình.”

“Không phải ta đã nói rồi sao, bất kể con như thế nào cũng vẫn là con gái của ta, con như bây giờ sẽ làm cha con phiền chán.”

“Quản lý nội trạch với ta cho tốt là được, cha con ứng phó bên ngoài, những việc này cũng đã phân công rồi, con vượt quá giới hạn, ông ấy mới tức giận như vậy.”

Ninh Thư hành lễ, nói: “Con gái hiểu rồi, về sau sẽ không như vậy nữa.”

“Sống yên ổn cho tốt mấy ngày, làm cha con bớt giận.” Vinh Quốc Phu nhân nói.

Ninh Thư gật đầu, hành lễ rồi rời khỏi viện của Vinh Quốc Phu nhân.

Liên Kiều hoang mang hỏi Ninh Thư: “Tiểu thư, người làm sai chuyện gì vậy, vì sao Hầu gia cùng Phu nhân đều dạy dỗ người?”

“Có lẽ do ta làm sai chỗ nào rồi.” Ninh Thư nói.

Liên Kiều: ???

Chính người cũng không biết sao?

Vì thế Ninh Thư chỉ ở trong viện của mình, cửa lớn không ra cửa nhỏ không tới, ở trong phòng thêu hoa.

Tuyên Bình Hầu tìm người xây lại từ đường, giờ từ đường vô cùng lộn xộn.

Dẹp sạch sẽ đám vàng trên đất đi, bỏ vào trong mật đạo cất giấu, trải đá hắc diệu làm sàn.

Dù sao cũng không phải vàng, không có cảm giác quá mức huy hoàng.

Tuyên Bình Hầu rất mất hứng, bắt Ninh Thư chép kinh Phật nửa tháng đặt trước bài vị tổ tông, cầu xin tổ tông tha thứ.

Ninh Thư cũng không thêu hoa, lấy giấy bắt đầu chép kinh Phật.

Cho nên mẹ nó không thích cổ đại, ở nhà theo cha, gả đi theo chồng, đàn ông chi phối phụ nữ, mẹ nó còn không thể nói một chữ không.

Nếu không mi là đồ bất hiếu, không phải phụ nữ tốt, không hiền huệ, không ôn nhu, không blah blah blah…

Liên Kiều vẫn luôn không biết tiểu thư của mình làm sai cái gì, khiến Hầu gia tức giận như vậy, còn phải chép kinh Phật nửa tháng, bèn nước mắt lưng tròng nhìn Ninh Thư, “Tiểu thư, tiểu thư đáng thương.”

Ninh Thư: …

Đại tiểu thư giống như bị Hầu gia ghét bỏ, hướng gió phủ Tuyên Bình Hầu lập tức thay đổi.

Mấy thứ nữ không có việc gì lại muốn tới thăm hỏi, nói là tới chế giễu thì đúng hơn.

Ninh Thư còn chưa đến mức so đo với mấy đứa con gái mới chỉ tuổi học sinh trung học, mỗi lần tới thăm hỏi, Ninh Thư đều đóng cửa không tiếp.

Mỗi lần Liên Kiều nghe được lời không dễ nghe đều nổi giận đùng đùng, chạy về khóc lóc kể lể với Ninh Thư.

“Tiểu thư, các nàng đều nói người thất sủng…”

“Tiểu thư, các nàng nói người không gả đi, cả đời làm gái lỡ thì, người nói có tức không chứ.”

Ninh Thư buông bút, nhìn Liên Kiều đang tức giận, “Người ta là muốn ngươi khó chịu, ngươi còn cố tình để những người đó được như ý, ngươi nói có ngốc không chứ?”

“Tiểu thư, nô tỳ tức không chịu được, trước kia khi tiểu thư vẫn là chuẩn thế tử phi, những người đó đều kính trọng nịnh bợ tiểu thư.”