Liên Kiều là một người thẳng tính, trước mặt Ninh Thư có cái gì thì nói cái đó.
Ninh Thư trợn tròn mắt, nói vậy không sợ cô khó chịu à?
Ninh Thư rửa tay, hỏi: “Vậy ngươi muốn ta làm thế nào?”
“Những người đó chính là cỏ đầu tường*, trước kia tiểu thư đắc thế thì ra sức nịnh nọt, hiện tại quay đầu lại nói xấu sau lưng tiểu thư, quả thực là tiểu nhân.”
*Cỏ đầu tường: loại cỏ yếu ớt, dùng để chỉ những người ba phải, gió chiều nào thuận theo chiều đó.
Liên Kiều cầm khăn lau tay cho Ninh Thư.
Ninh Thư nói: “Liên Kiều, về sau những chuyện này không cần nói với ta, người khác nói gì cũng mặc kệ đi.”
Ninh Thư ngược lại không quan tâm, chỉ sợ Tô Trúc Như trở về nghe thấy mấy lời này liền hối hận.
Có điều Tô Trúc Như ở thanh lâu ngọc nát hương tàn, bán rẻ tiếng cười sống qua ngày, trình độ đả kích này đối với cô ấy cũng không tính là gì.
“Vâng, nô tỳ nhớ kỹ, nô tỳ sẽ không bao giờ lấy mấy chuyện này làm tiểu thư phiền lòng.” Liên Kiều cắn môi, thanh âm nghẹn ngào.
“Ừm, Y gia có tin tức gì không, có ăn mày đến đưa tin chưa?” Ninh Thư chuyển đề tài.
Liên Kiều lắc đầu, “Lúc này trên đường không có người, ăn mày cũng không tới đưa tin.”
“Vậy sao, vậy đi xoa bóp cho lão thái quân.” Ninh Thư đến viện lão thái quân xoa bóp cho bà, đưa một chút linh khí vào trong thân thể lão thái quân.
Lão thái quân đối với cô khá tốt, bà còn sống cũng coi như là một loại che chở đối với Tô Trúc Như.
Lúc không có việc gì làm cô sẽ giúp lão thái quân nấu chút thuốc uống.
Thuận tiện cũng mang cho Vinh Quốc Phu nhân, về phần Tuyên Bình Hầu, thôi quên đi, không có phần của ông.
Coi như có mang qua thì Tuyên Bình Hầu nhìn thấy cô cũng sẽ không bình tĩnh, việc gì phải đi chọc người ghét.
Phá từ đường đi rồi, lòng cũng an tâm không ít.
Tóm lại giải quyết xong chuyện là được, quá trình thế nào không quan trọng.
Gần đây thức ăn đều rất thanh đạm, bởi vì Hoàng đế băng hà, Hoàng Thái tử cùng mấy Hoàng tử cũng không còn nữa.
Quốc tang không thể kết hôn, cũng không thể ca múa mừng cảnh thái bình, ngay cả chốn thanh lâu cũng ảm đạm đi không ít.
Nhất là tình hình khẩn trương như vậy, mọi người đều không có gan làm ra chuyện gì khác thường.
Hoàng đế Hoàng tử được an táng trong Hoàng lăng, nhưng Trác Triệt Nhiên và Tín Vương thì không có đãi ngộ tốt như vậy.
Loạn thần tặc tử chỉ xứng phơi thây. Thi thể Trác Triệt Nhiên treo trên tường thành, hứng mưa chịu gió.
Trời nóng, ruồi bọ bu quanh thi thể kêu ong ong.
Chỉ cần đi ngang qua phía dưới thi thể liền ngửi được mùi thối muốn nôn mửa.
Mỡ người chết nhỏ giọt xuống mặt đất.
Y Tình nhìn Trác Triệt Nhiên bị treo trên tường thành, vẻ mặt bi thương, quay đầu nhìn thấy Ninh Thư ngồi trong kiệu.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Y Tình cũng không thể giả bộ không nhìn thấy, đi qua chào hỏi Ninh Thư, “Tô tiểu thư.”
“Ngươi cũng tới xem hắn sao?” Y Tình nhìn thi thể treo ở trên tường, vô cùng thê thảm.
Ninh Thư nói: “Xem như vậy đi.”
“Nữ tử sinh tồn không dễ, người kia đã qua đời, người sống mới quan trọng.” Ninh Thư nói.
Y Tình gật gật đầu, mắt ngấn lệ, còn có mỏi mệt cùng ưu sầu bao phủ, “Ngươi nói đúng.”
“Thật ra ta vẫn luôn muốn nói một câu xin lỗi với ngươi, ngươi và Trác Triệt Nhiên từ hôn, một phần cũng bởi vì ta.” Y Tình dùng khăn lau khóe mắt, áy náy nói.
Ninh Thư không để ý lắm, “Thế sự khó liệu, có lẽ lúc ấy là ta bị thua thiệt, hiện tại lại giúp ta không dây vào án mưu phản này.”
Ninh Thư cảm thấy Y Tình là người thông minh, hiện tại Trác Triệt Nhiên chết rồi, hai người không việc gì phải tranh đấu.
Hơn nữa khác biệt địa vị hai nhà có chút lớn, Y gia chẳng qua chỉ là gia đình bình dân.
Ở nơi tùy tiện ném một cục gạch cũng có thể đụng phải quan to trong kinh, thực sự không tính là gì.
Muốn đối phó thì quá dễ dàng.
Y Tình một mặt là thật tâm xin lỗi, loại bỏ oán khí trong lòng Ninh Thư, mặt khác là suy nghĩ vì Y.
Là một người phụ nữ hiện đại, việc đấu tranh để tồn tại trong thời đại này thật không dễ dàng.
Một sai lầm nhỏ cũng đủ huỷ hoại cả đời.
Ninh Thư hiểu Y Tình đang nghĩ gì, nói: “Coi như ta cùng Trác Triệt Nhiên không có duyên phận, người hắn thích là ngươi.”
Y Tình hành lễ, “Đa tạ Tô tiểu thư.” Lúc Y Tình rời đi, hai mắt lại nhìn thi thể trên tường.
Ngày hôm sau, thi thể Trác Triệt Nhiên biến mất, trở thành một huyền án.
Ninh Thư nghe Liên Kiều nói chuyện này liền cảm thấy Y Tình đã liều mạng đem thi thể của Trác Triệt Nhiên đi rồi, tìm một nơi chôn cất.
Không thể nhìn người mình thích phơi thây được.
Tại thời đại này, tình yêu thật là hàng xa xỉ, gặp được bối cảnh gia thế tương đương, lại yêu nhau, quả thật rất khó khăn.
Cho dù có yêu nhau, có lẽ nam nhân đều không chỉ có một nữ nhân.
Thật đáng buồn!
Thi thể Trác Triệt Nhiên biến mất cũng không gây nhiều chú ý.
Hiện tại đám đại thần đang tranh cãi vì lựa chọn tân Hoàng.
Theo lý thuyết, Ngũ Hoàng tử là hoàng tử thành niên duy nhất nên bước lên ngôi vị Hoàng đế, nhưng có vẻ như Ngũ Hoàng tử thực sự quá vô danh, người ủng hộ hắn không nhiều lắm.
Một ứng cử viên khác là con trai của Quý phi, hiện tại mười ba tuổi, tuổi tác nói lớn thì cũng lớn, nói nhỏ thì cũng nhỏ.
Một đám đại thần lại sợ Quý phi gà mái báo sáng*, cầm giữ triều chính.
*Nguyên văn (牝鸡司晨): là hiện tượng biến dị về giới tính của sinh vật, thời trước dùng để so sánh phụ nữ soán quyền loạn thế, bởi vì phụ nữ cổ đại chịu trình độ giáo dục rất thấp, thường làm ra những chính sách nhiễu loạn xã hội. Cho nên người ta cho rằng là điềm báo của tai họa.
Một số đại thần muốn giết Quý phi, để Hoàng tử bước lên ngôi vị, nhưng đây là phi tử của Tiên hoàng, lại hạ sinh Hoàng tử, không thể lấy lí do chôn cùng.
Quý phi nghe được đám đại thần này bàn bạc, trong lòng vừa tức vừa sợ.
Sau cùng đám đại thần trao đổi, vẫn là đẩy Ngũ Hoàng tử lên Hoàng vị.
Ngũ Hoàng tử thoạt nhìn rất dễ khống chế, không có nhà ngoại lớn, cũng không có nhà vợ mạnh, bước lên ngôi vị hoàng đế trong tay cũng không có một nhân tài để dùng.
Còn không phải là một con rối tùy ý sai sử sao.
Dưới sự nhất trí này, vương miện từ trên trời rơi xuống đầu Ngũ Hoàng tử.
Ninh Thư muốn biết tình hình trong triều, định tìm Tuyên Bình Hầu hỏi một chút.
Có điều nhìn thấy gương mặt kia của Tuyên Bình Hầu liền từ bỏ, ai lên ngôi đến lúc đó rồi biết, lên ngôi chắc chắn phải chiếu cáo thiên hạ.
Không cần ai nói.
Ninh Thư không đến trước mặt Tuyên Bình Hầu, cô càng hành động khiêu chiến nam quyền sẽ càng làm cho Tuyên Bình Hầu không hài lòng.
Tốt quá ha, nữ anh hùng đã ít càng thêm ít.
Trong lòng Ninh Thư không ngừng kêu khổ, vị diện này lại không tìm được căn nguyên thế giới.
Dù sao thì phủ Tuyên Bình Hầu cũng không có căn nguyên thế giới.
Nếu có căn nguyên thế giới thì 2333 đã nói cho cô.
Ninh Thư muốn đến Hoàng cung đi dạo một vòng, trong Hoàng cung đủ loại kỳ trân dị bảo, nói không chừng có căn nguyên thế giới.
Nhưng có vẻ như hiện tại cô không có cơ hội tiến cung.
Trong lòng Ninh Thư nghĩ đến căn nguyên thế giới, hiện tại đã tìm được hai cái, còn thiếu ba cái.
Lúc nào mới có thể gom đủ, con hàng vị diện kia, kiến tạo nhiều hơn một hai cái căn nguyên thế giới không được sao?
Ninh Thư còn đang nghĩ muốn vào cung đi dạo một chút, Vinh Quốc Phu nhân liền gọi cô qua, chuẩn bị một chút nói với Ninh Thư: “Cha con muốn cho con tiến cung.”