Sau khi Ngũ Hoàng tử lên ngôi, hậu cung tuyển nạp quý nữ thế gia là chuyện tất nhiên.
Dù sao ở trong triều Ngũ Hoàng tử thế lực đơn độc, liên hôn chính là một loại thủ đoạn để đạt được sự ủng hộ của thần tử.
Triều đình và hậu cung luôn có quan hệ mật thiết.
Ninh Thư không ngờ Tuyên Bình Hầu sẽ để cô tiến cung, dù sao cô cũng là người đã từng có hôn ước.
“Mẹ, con có thể à?” Ninh Thư hỏi Vinh Quốc Phu nhân.
Vinh Quốc Phu nhân sờ mặt Ninh Thư, “Tại sao lại không, chính bởi vì con từ hôn, có thể tiến cung là một chuyện tốt.”
“Đoán chừng lần tuyển tú này có rất nhiều người tiến cung, các nhà đều có con gái trong hậu cung, chỉ phủ Tuyên Bình Hầu chúng ta không có.”
“Đến lúc đó tân Hoàng sẽ nghĩ thế nào, nói phủ Tuyên Bình Hầu chúng ta khinh thường hoàng gia sao?” Vinh Quốc Phu nhân thở dài, “Dù sao cũng phải có người đi.”
Ninh Thư nói thẳng: “Cắm sừng Hoàng đế cũng được sao?”
“Cắm sừng gì chứ, con chỉ là có hôn ước với Trác Triệt Nhiên, hơn nữa cũng đã từ hôn.” Vinh Quốc Phu nhân tức giận nói.
Ninh Thư buông tay, “Mẹ, người đừng quên lúc trước dùng lý do gì để từ hôn, là con gái mắc bệnh hiểm nghèo, chẳng lẽ không sợ lây sang Thánh thượng sao?”
Vinh Quốc Phu nhân nhìn Ninh Thư, “Con không muốn tiến cung.”
Ninh Thư nghiêm túc phân tích, “Mẹ, con gái tiến cung chính là một loại khinh thường đối với Hoàng gia, một, con gái là người bị từ hôn, thân mắc bệnh hiểm nghèo, hai, con gái đã từng là hôn thê của Trác Triệt Nhiên, là hôn thê của loạn thần tặc tử, danh tiết không tốt.”
“Con hiểu cha muốn có người phủ Tuyên Bình Hầu trong hậu cung, nhưng con không phải lựa chọn tốt nhất, ngược lại sẽ làm trong lòng có vướng mắc, đối với con gái hay phủ Tuyên Bình Hầu đều không tốt.”
“Tuy rằng hiện tại Ngũ Hoàng tử thế lực đơn độc, còn đang nhẫn nhịn, có điều người nguy hiểm không dễ chọc, đợi đến khi Ngũ Hoàng tử thế lực lớn mạnh rồi, hắn lấy bừa một lý do cũng có thể khiến phủ Tuyên Bình Hầu gặp nạn.”
Chẳng hạn như phi tần làm ra chuyện điên rồ gì đó liền trực tiếp chỉ trích nhà mẹ đẻ nàng ta.
Chỉ cần muốn gây phiền phức, lý do không là vấn đề.
Muốn gán tội thì sợ gì không có lý do.
Vinh Quốc Phu nhân gật đầu, “Con nói rất có lý, cha con cảm thấy con coi như thông minh, đưa vào trong cung cũng tốt.”
“Mẹ, con gái chỉ là có chút khôn vặt, trên nịnh dưới khinh, tiến cung chính là vật hi sinh.” Ninh Thư lập tức nói.
“Bây giờ lại thừa nhận bản thân khôn vặt hả.” Vinh Quốc Phu nhân tức giận, vươn tay chọc chọc trán Ninh Thư, “Con không tiến cung thì trong thiên hạ này còn có thể gả cho ai.”
“Dù sao con cũng từng là hôn thê của Trác Triệt Nhiên, Trác Triệt Nhiên giờ đã đền tội, nhưng tóm lại vẫn là một vết nhơ.”
“Không ai dám cưới một nữ nhân có thể bị đối thủ dùng để công kích, tiến cung thì thì sẽ không ai dám nói gì, Hoàng đế có nữ nhân nào mà không thể có được?” Vinh Quốc Phu nhân nói.
“Trúc Như, mẹ không đành lòng nhìn thấy con suốt đời phải ở trong khuê phòng, con nên có con cái của mình, có thể hưởng thụ đủ hạnh phúc con cái vờn quanh dưới gối.”
Ninh Thư: …
Cô có thể nói cái gì, cô cũng rất tuyệt vọng.
Nếu không có hôn ước với Trác Triệt Nhiên thì rất nhiều chuyện sẽ không xảy ra, phủ Tuyên Bình Hầu sẽ không bị hủy, Tô Trúc Như cũng không phải sống trong thanh lâu.
Một quý nữ thế gia băng thanh ngọc khiết lại phải hầu hạ đủ loại người.
Hiện tại Trác Triệt Nhiên đã chết, nhưng dấu ấn khắc lên người cô ấy vẫn tồn tại, mẹ nó.
Quả thực đmm.
Ninh Thư quả thực không biết nên nói cái gì, Vinh Quốc Phu nhân nói: “Con suy nghĩ thật kĩ đi.”
Ninh Thư gật gật đầu, “Con biết rồi mẹ, con sẽ cân nhắc.”
Ninh Thư ra khỏi viện, trong lòng bất đắc dĩ, cô đúng là muốn vào hoàng cung đi dạo một chút, nhưng không phải dùng cách này.
Thật ra vào cung với ở kỹ viện, nói từ bản chất thì đều giống nhau, chỉ khác là hầu hạ nhiều người hay hầu hạ một người thôi.
Nữ nhân hậu cung đều phục vụ đế vương, hơn nữa cũng là một loại thủ đoạn để Hoàng đế cân nhắc gia thế thần tử.
“Tiểu thư, người muốn vào cung làm nương nương sao?” Liên Kiều cao hứng nói, “Tiểu thư, tiến cung cũng là một con đường tốt.”
“Đúng vậy.” Ninh Thư than thở, thân bất do kỷ.
“Tỷ tỷ, cha và mẹ cả thật là thương ngươi.” Một thứ nữ đi tới, hành lễ với Ninh Thư.
Thứ nữ này tên Tô Hướng Thu, nhỏ hơn Tô Trúc Như một tuổi.
“Một nữ tử bị từ hôn lại còn có thể trở thành phi tần trong cung.” Ngữ khí Tô Hướng Thu vừa chua chát vừa ghen ghét, hai tay nắm khăn vò tới vò lui.
Ninh Thư nhíu mày, chẳng lẽ con nhóc này muốn tiến cung, tính ra tuổi tác cũng thích hợp, mười lăm tuổi.
Tuyển tú thấp nhất là mười bốn tuổi.
Đáng tiếc là một thứ nữ.
Thứ nữ tiến cung khác gì nói cho Hoàng đế là phủ Tuyên Bình Hầu chúng ta chướng mắt ngươi, đưa một thứ nữ lấy lệ cho ngươi là được.
Trong lòng Ninh Thư chảy dài hàng đm.
Hiểu rõ thánh ý thật quá mệt mỏi, con người hay thay đổi, muốn hoàn toàn hiểu biết một người là không có khả năng.
Giống như ở cùng 2333 lâu như vậy cũng vẫn không hiểu rốt cuộc 2333 là dạng người gì.
Luôn làm ra những lựa chọn thiểu năng.
Nhưng nói 2333 thiểu năng thật thì lại không phải.
Ninh Thư không chút khách khí trợn trắng mắt, kiêu ngạo nói: “Cha mẹ thương ta đấy rồi sao, nếu ngươi muốn tiến cung thì chạy theo cha mẹ nói đi, ngươi tới lên mặt với ta thì làm được quái gì.”
Tô Hướng Thu bị Ninh Thư chọc giận, “Tỷ tỷ, ngươi không có danh tiết, muội muội thật không hiểu ngươi đắc ý cái gì?”