Nói về tuyển tú mà Ninh Thư lại đột nhiên có cảm giác như người ta đang chọn gia súc, nhìn răng nhìn miệng, nhìn thân hình, nhìn tay chân các kiểu các kiểu.
Quả thật càng nghĩ càng buồn cười, mỹ nhân đứng thành hàng cho chọn.
Sau đó bị nhốt trong một cái lồng sắt, lấy mạnh loại yếu, mẹ mạnh mẽ mới đủ sức nuôi dạy con.
“Nhưng mà…” Liên Kiều sốt ruột, “Vậy cũng không thể để Nhị tiểu thư đi được.”
“Không có Nhị tiểu thư cũng không chắc chắn là ta sẽ được tuyển.” Ninh Thư nhìn dáng vẻ sốt ruột của Liên Kiều, “Được rồi, chuyện này có gì mà phải lo lắng.”
“Tiểu thư, nô tỳ vội muốn chết vậy mà người còn bày ra cái dạng này, tiểu thư có thể đừng bắt nạt nô tỳ nữa được không.” Liên Kiều cảm thấy bản thân giống một con ruồi đang bay loạn trong bình.
Sau đó thấy tiểu thư ở bên cạnh cười híp mắt nhìn mình, lòng Liên Kiều quả thực…
“Nếu thật sự phải vào cung thì ngươi nên bình tĩnh chút, trong cung nhiều quý nhân, ngươi cứ kêu kêu quát quát như vậy đắc tội quý nhân thì phải làm sao?” Ninh Thư lắc đầu nói, bắt đầu thêu hoa.
Quà mừng thọ này có thể nói là Ninh Thư hao tổn tâm lực, tài thêu thùa gì cũng lấy ra dùng hết.
Thứ này cũng rất tốt trong việc bồi dưỡng tình cảm, giống với vẽ tranh, chẳng qua dùng kim chỉ thay bút vẽ.
Ngày hôm sau Vinh Quốc Phu nhân cho gọi Ninh Thư, đồng thời còn có Tô Hướng Thu.
Hai người gặp nhau tại cửa viện, Tô Hướng Thu hành lễ với Ninh Thư, “Tỷ tỷ.”
Ninh Thư ừ một tiếng, nhìn thấy Tô Hướng Thu, trong lòng Ninh Thư liền hiểu Tuyên Bình Hầu đang nghĩ gì.
Là muốn cho đích nữ và thứ nữ cùng tham gia tuyển tú, trong hai chọn một.
Nếu cả hai đều được chọn, trong hậu cung cũng sẽ nhiều hơn một phần lực, bất kể ai được sủng ái đối với phủ Tuyên Bình Hầu đều tốt.
Ninh Thư âm thầm dựng ngón giữa.
Ninh Thư cùng Tô Hướng Thu tiến vào viện của Vinh Quốc Phu nhân, Tuyên Bình Hầu cùng Vinh Quốc Phu nhân ngồi ở sảnh ngoài.
Hai người hành lễ, Tuyên Bình Hầu đặt chén trà xuống, nhìn Ninh Thư cùng Tô Hướng Thu, nói: “Hai người các con cùng đi tham gia tuyển tú, về phần ai được chọn thì tuỳ vào vận may vậy.”
Phủ Tuyên Bình Hầu phải có một nương nương.
Về phần là ai thì không dám bảo đảm.
Tô Hướng Thu kích động hành lễ, “Cảm ơn cha, cảm ơn mẹ.”
Ninh Thư cũng hành lễ.
Con người có tham vọng riêng, Tô Hướng Thu muốn tiến cung cầu phú quý, đối với việc vào cung hay không, Ninh Thư không cảm giác.
Tuyên Bình Hầu tuyên bố xong, Vinh Quốc Phu nhân nói tiếp.
“Kế đến sẽ có thợ may tới cắt đo quần áo cho các con, còn có trang sức trong tiệm, các con nhìn trúng cái nào thì lấy.”
“Mấy cái này chỉ cần tốt chứ không cần nhiều, phải chọn đồ thích hợp với bản thân, các con đi ra ngoài là đại biểu cho phủ Tuyên Bình Hầu.”
“Cảm ơn mẹ.” Ninh Thư cùng Tô Hướng Thu nói.
Những ngày sau đó Ninh Thư cùng Tô Hướng Thu đều rất bận, nếu không phải chọn trang sức thì chính là chọn quần áo.
Tất nhiên trong chuyện này không thể tránh khỏi xích mích, có đôi khi Ninh Thư nhìn trúng vật gì đó, Tô Hướng Thu liền đoạt, còn dùng lời lẽ chua ngoa chèn ép người khác.
Nói cái gì ngươi là đích nữ, mấy thứ này có không ít, ta là thứ nữ, trong tay không lấy ra được món trang sức gì bla bla…
Chỉ là một món đồ trang sức, Ninh Thư sẽ không để trong lòng, ngươi nói muốn thì cho ngươi, nhưng chèn ép người như vậy, cảm thấy bản thân có thể trở thành phi tần của Hoàng đế là phải ăn nói ác ý.
Tôn trọng là bước đệm cho mối quan hệ giữa người với người.
Ninh Thư một bước cũng không nhường, nói thẳng ngươi thiếu cái gì thì đi nói với mẹ, ngươi nói với ta làm cái lông gì?
Mỗi ngày lợi ích nhỏ một chút cũng phải so đo, vào cung sao tiến xa nổi?
Con gái nhà giàu không phải chỉ là nói suông, kiến thức về đồ tốt rất nhiều, sẽ không vì một chút tốt đẹp đã mê mẩn đến chết, Tô Hướng Thu đây chỉ muốn ghê tởm cô.
Tô Hướng Thu bị Ninh Thư phản bác, trầm mặt, “Ngươi cũng không thể chọn hết đồ tốt mang đi.”
“Làm sao ta lại thành mang hết đồ tốt đi rồi, đồ trong cửa hàng lớn như vậy tùy ngươi chọn.” Phủ Tuyên Bình Hầu có cửa hàng trang sức, chưởng quầy dọn đồ vật đến Hầu phủ để hai người lựa chọn.
Ninh Thư cầm một đôi khuyên tai, hai cây trâm, một cái vòng tay tinh xảo rồi xoay người rời đi.
Ninh Thư ở trong viện rất ít đi ra ngoài, chờ tiến cung tuyển tú.
Sau khi Ngũ Hoàng tử đăng cơ không lâu, đám đại thần liền dâng tấu nói hậu cung vắng vẻ, muốn cử hành tuyển tú.
Ngũ Hoàng tử hiển nhiên đồng ý, sau đó bắt đầu hoạt động tuyển tú oanh oanh liệt liệt.
Mới sáng sớm Ninh Thư đã bị vài nha hoàn ma ma dựng dậy, lăn qua lộn lại tắm rửa sạch sẽ.
Tiến cung còn phải làm các loại kiểm tra, kiểm tra bên dưới, xem có phải trinh nữ không, người có hôi hay không, răng có chỉnh tề hay không.
Ninh Thư cảm thấy kiểm tra chỗ kia thật mẹ nó thần kinh.
Ninh Thư nghĩ sao không kiểm tra cái ấy của Ngũ hoàng tử kìa, xem bao quy đầu có dài quá không, thuận tiện cắt luôn đi.
Đm!
Ninh Thư và Tô Hướng Thu bị nhét vào kiệu, một trước một sau nâng đến hoàng thành, trên đường có rất nhiều người cũng đi hoàng thành.
Trước cung xếp thành hàng dài.
Ninh Thư xuống kiệu, cô và Tô Hướng Thu được người hầu dẫn vào cung, đầu tiên là kiểm tra thân thể.
Nói thật, chọc ngón tay vào kiểm tra, Ninh Thư chỉ sợ màng trinh mình bị chọc thủng mất.
Thứ này rất mỏng, một hai cái có khi đã mất rồi.
Không có thứ này thì không phải trinh nữ. Nhỡ ma ma kiểm mạnh tay một chút, chậc chậc……
Tâm tư Ninh Thư bay xa, chờ ma ma đè mình ra như gia súc kiểm tra một hồi, mới xem như xong.
Cái khác không nói, riêng bộ dạng và dáng người Tô Trúc Như lại không kém.
Kiểm tra xong Ninh Thư ngán ngẩm đứng một bên, ánh mắt đăm đăm, trong lòng nói chuyện với 2333, “Hoàng cung này có căn nguyên thế giới không?”
Đợi một hồi lâu 2333 mới nói: “Không có.” “Thật sự không có?” Ninh Thư hỏi.
“Thật, ta thề trên nhân cách của ta.” 2333 leng keng hữu lực nói.
“Vậy mi tìm kiếm căn nguyên thế giới như thế nào?” Ninh Thư hỏi, cô vẫn luôn tò mò 2333 làm thế nào tìm kiếm căn nguyên thế giới.
“Hệ thống rà quét, có thể rà quét một phạm vi nhất định, căn nguyên thế giới có thuộc tính thuần túy, rất dễ nhận ra.” 2333 giải thích nói.
Không có căn nguyên thế giới, sớm biết vậy đã làm giả mặt mình bị rỗ rồi.
Ninh Thư sờ sờ túi thơm bên hông, đến lúc đó có tình huống bất ngờ gì thì có thể dùng cái này giải vây.
“Tô tiểu thư.” Y Tình đi tới hành lễ với Ninh Thư.
Y Tình trang điểm một phen, đẹp không sao tả xiết.
Trong lòng Ninh Thư kinh ngạc, Y Tình thế mà lại tới tham gia tuyển tú.
Nói đến lại rất châm chọc, hai nữ nhân của Trác Triệt Nhiên hiện tại đều tới tham gia tuyển tú, rất có khả năng sẽ cùng nam nhân khác chung chăn chung gối.
Ninh Thư đáp lễ, “Y tiểu thư, ngươi cũng tới tham gia tuyển tú.”
“Gia phụ bức bách, thân là nữ tử, chỉ có thể phục tùng gia tộc an bài.” Y Tình thần sắc u buồn.
Khác hẳn cảm giác Ninh Thư nhìn thấy lúc đầu.
Đây là áp lực khi làm phụ nữ trong thời đại nam giới thống trị.
Ninh Thư nói: “Chúc ngươi trúng cử.”
Y Tình tốt xấu gì cũng là nữ chính, hiện tại cốt truyện thay đổi, không phải chinh chiến thiên hạ, rong ruổi sa trường, thành tựu vô song quân công đầy người nữa, giờ cốt truyện lái thành cung tâm kế?