Chỗ hổ khẩu* nóng lên, ở đó có hoa văn sinh ra khi hai người khế ước với nhau.
*hổ khẩu: khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ.
Cây nỏ hơi chấn động.
Ninh Thư thả tinh thần lực, xung quanh có không ít thú mặt trăng đang tới gần.
Ninh Thư chủ động tấn công, giương nỏ nhắm vào một con thú mặt trăng có hình thù rất kỳ quái đang vọt tới.
Ninh Thư nhắm chuẩn vào đôi mắt thú mặt trăng, loại thú mặt trăng này toàn thân phủ lớp vảy vàng trắng, hẳn lực phòng ngự rất mạnh.
Nên đôi mắt sẽ là nhược điểm.
Tay Ninh Thư bóp cò, mũi tên bay ra với tốc độ cực nhanh, ma sát với không khí gây ra tiếng rít gió.
Tốc độ này quá tuyệt vời.
Mũi tên chuẩn xác đâm vào mắt thú mặt trăng, thú mặt trăng bị đau, quằn người vọt tới chỗ Ninh Thư.
Ninh Thư lại giơ nỏ, nã một phát vào bên mắt còn lại của thú mặt trăng, con thú mặt trăng kia mù hoàn toàn, chỉ biết chạy loạn, đâm vào cây cối xung quanh.
Cung nỏ Lal biến thành hình người, nắm lấy tay Ninh Thư, nôn nóng nói: “Quá nhiều, chúng ta vẫn nên trốn trước đi.”
Cung nỏ Lal túm Ninh Thư chạy, tay hắn hơi run.
Ninh Thư nhìn Cung nỏ Lal dẫn mình chạy nhanh, a, tóc mái đằng trước bị gió thổi bay.
Trên trán có rất nhiều sẹo.
Cung nỏ Lal đang chạy bỗng nhiên ngừng lại, lấy dịch cỏ trong thân thể ra bôi lên người Ninh Thư.
Ninh Thư nói: “Đừng hoảng, đằng sau chắc không có thú mặt trăng chạy theo đâu.”
Cung nỏ Lal nhìn lên bầu trời, Ninh Thư cũng nhìn theo, sau đó cả người đều ngây ra.
Hình như trên bầu trời có bốn mặt trăng, một cái trong đó hơi mờ.
Có thể nói cho tôi biết rốt cuộc bầu trời này có mấy cái mặt trăng không?
Cung nỏ Lal nhỏ giọng nói: “Chủ nhân, chúng ta phải đi đến thị trấn.”
“Đến khi bầu trời có năm mặt trăng, thú mặt trăng sẽ bắt đầu bạo loạn, cứ ở trong rừng sẽ rất nguy hiểm.”
“Hơn nữa ở thị trấn có rất nhiều võ sư, khi thú mặt trăng tấn công thì những võ sư đó sẽ chiến đấu cùng nhau.”
“Với cả trên thị trấn có rất nhiều vũ khí, chủ nhân có thể chọn được vũ khí tốt hơn.” Cung nỏ Lal nói, “Đây mới là điều tốt nhất đối với chủ nhân.”
Ninh Thư buông tay, “Tôi làm gì có tiền, có lẽ đám vũ khí đó sẽ không cho tôi sử dụng, với cả tôi cũng rất yếu, còn phải nhờ anh bảo vệ.”
“Anh không có tôi thì sẽ chết đói, như trước kia vậy, đói đến mức biến về nguyên hình, tôi không có anh thì cũng sẽ bị thú mặt trăng xé xác.”
Ninh Thư nói thẳng, “Hữu dụng là vũ khí tốt, anh nghĩ nhiều như vậy làm gì?”
“Tôi còn ăn cả rác rồi đồ ăn bị mốc, ai mà chưa từng có quá khứ.”
“Anh cảm thấy tôi xứng đáng có được thứ tốt nhất, nhưng vấn đề là tôi thật sự có thể tìm được sao?”
Có một số việc nên nói thì phải nói, quá nhạy cảm sẽ mệt mỏi.
Nicole và Cung nỏ Lal đều là kiểu có chuyện gì cũng giấu trong lòng, tôi rất tốt với bạn, có chuyện gì buồn phiền cũng không nói với bạn.
Ninh Thư thì không như vậy, tôi khó chịu, bạn làm tôi không thoải mái, Ninh Thư sẽ nói thẳng.
Nếu nhỡ xúc phạm tới bạn cũng chẳng liên quan gì đến tôi, chỉ ra điểm mấu chốt và nguyên tắc có sao đâu.
Hai người đều cẩn thận thử thăm dò, hệt như hai con ốc sên, vươn râu, vừa chạm vào cái lại rụt về.
Cung nỏ Lal đột nhiên không biết nên nói thế nào, hỏi: “Em nghèo như vậy?”
“Nghèo!!”
Cung nỏ Lal có chút dở khóc dở cười, trong lòng cuối cùng cũng nhẹ nhõm hơn chút.
Trong lòng hắn rất sợ hãi, gặp được cô gái này vào lúc cuối đời, muốn bảo vệ cô thật tốt, lại lo lắng mình không đủ năng lực.
Hắn vốn đã là đồ hỏng, đang chờ đón hắn chỉ có cái chết, hắn đã tiếp nhận vận mệnh đó nhưng giờ vận mệnh lại đột ngột rẽ ngang.
Nên hắn hoảng sợ.
“Tôi là một phế phẩm, năng lực kém, chúng ta vẫn nên giải trừ quan hệ khế ước đi.” Ngoài miệng Cung nỏ Lal nói vậy nhưng trong lòng lại đang liều mạng lặp lại, đừng giải trừ, đừng giải trừ, đừng giải trừ…
Ninh Thư nheo mắt nhìn Cung nỏ Lal, cố ý nói những lời hạ thấp bản thân, muốn đuổi người ta đi, xong lại âm thầm thăm dò đối phương có thật sự muốn rời đi không.
Như kiểu một bé gái đăng một tấm selfie lên vòng bạn bè nói mình xấu quá, nhưng ý cô ấy không phải như vậy.
Cung nỏ Lal nói những lời này, căn bản không phải là ý nghĩ thật sự của hắn.
Mặc cảm lại dễ ngại, bảo Ninh Thư nói gì mới được?
Nói thật, ở chung với người như vậy rất mệt, nhưng Cung nỏ Lal cũng tuyệt đối trung thành.
“A…” Ninh Thư trầm ngâm một chút, “Vậy thì sao?”
“Nên em nên tìm một vũ khí mạnh, một vũ khí bình thường, chứ không phải sản phẩm hỏng như tôi.” Tóc mái Cung nỏ Lal che khuất đôi mắt hắn.
Dưới ánh trăng đỏ máu cũng không thấy rõ vẻ mặt hắn.
“A…” Ninh Thư đảo mắt, “Anh bảo tôi đi tìm một vũ khí mạnh, nhưng anh cảm thấy bây giờ tôi có năng lực để vũ khí mạnh lựa chọn sao?”
“Tôi có thể bảo vệ em tìm được vũ khí mạnh, tin tôi, sẽ có vũ khí bằng lòng kết khế ước với em.” Cung nỏ Lal nói.
Ninh Thư: Á…
Cung nỏ Lal thật là mẫn cảm yếu ớt, Nicole là ánh sáng đời hắn, vừa thấy may vừa thấy lo sợ…
Cô phải trả lời Cung nỏ Lal thế nào?
“A à…” Ninh Thư sắp xếp câu từ, nhìn khuôn mặt mơ hồ của Cung nỏ Lal, “Không có tôi, anh phải làm sao bây giờ?”
“Vận mệnh của tôi đi theo quỹ đạo, yên lặng chết đi mới là số mệnh của tôi.” Cung nỏ Lal cúi đầu nói.
Ninh Thư: A á…
Thằng nhóc Cung nỏ Lal này có một trái tim pha lê, Ninh Thư nói: “Cung nỏ Lal, là tôi không thể không có anh.”
Ninh Thư giơ tay, chỗ hổ khẩu có một dấu tròn màu đen, đây là ấn ký khế ước.
“Anh cứ lo lắng những chuyện còn chưa xảy ra, để những chuyện sẽ không xảy ra dằn vặt mình làm gì, chúng ta là đồng đội, xin anh về sau đừng nói như thế nữa.”
Cung nỏ Lal và Niole yêu thật vất vả.
Nicole không chịu thu những vũ khí khác vì hắn, thế mà Cung nỏ Lal lại cảm thấy mình đang cản đường Nicole.
Muốn hi sinh bản thân, hai người đều đau khổ.
Đm, Ninh Thư đỡ trán, thật là ruột gan đứt từng khúc, rối bời đến chết.
Ninh Thư chỉ muốn mau mau hoàn thành nhiệm vụ.
“Nhóc, có chuyện gì thì cứ nói đi, anh có thể nói về sau chỉ cho phép có một vũ khí là tôi, hoặc, nếu muốn khế ước với vũ khí khác thì nhất định phải có sự đồng ý của tôi.”
“Những lời này không phải không thể nói.” Ninh Thư buông tay, “Nếu đã khế ước, chúng ta sẽ phải chịu trách nhiệm với cuộc sống của đối phương.”
Cung nỏ Lal im lặng.
Được rồi, đừng mong đợi một đứa nhỏ ngày ngày nằm cạnh xác đồng loại có thể có tư duy bình thường.
Rất tự ti, rất mẫn cảm.
Ninh Thư cảm thấy mệt tâm, không muốn yêu nữa, đời là bể khổ, sao không lạc quan lên chút.
Mua vui trong nỗi khổ là rất quan trọng đó, thiếu niên!
Cung nỏ Lal ngẩng đầu, “Nếu có đồng đội mới, em cũng không thể vứt bỏ tôi.”