Cung nỏ Lal nói ra câu không thể vứt bỏ tôi đấy đã dùng hết dũng khí cả đời.
Ninh Thư gật đầu, “Tôi biết rồi, là đồng đội, tôi sẽ không vứt bỏ anh, phải vậy chứ, trong lòng anh nghĩ gì cứ nói thẳng với tôi, anh không mở miệng, tôi cũng không biết anh đang nghĩ gì đâu.”
Đoán tới đoán lui cũng chưa chắc đoán được, nghẹn trong lòng chẳng giải quyết được cái gì, sớm muộn cũng sẽ bùng nổ mất.
Cả Nicole và Cung nỏ Lal đều thích nhẫn nhịn, dùng cách mình cho là tốt với người kia để suy nghĩ cho người kia, trả giá cho người kia.
Nhưng cuối cùng cả hai đều về trời. Đổi thành Ninh Thư, có rắm không thả, lấy gậy đánh cho mi thả ra mới thôi.
Có miệng là để nói, dù có thể nói ra lời cay đắng nhưng cái gì nên nói vẫn phải nói, chứ không có miệng để làm gì.
“Lặp lại lời anh vừa mới nói đi.” Ninh Thư bảo Cung nỏ Lal.
“Anh mạnh hay không không phải chuyện anh quyết định, chỉ cần tôi cho rằng anh mạnh là được, anh là một cá thể đơn độc, không cần so sánh với những vũ khí khác.”
Ai mà chẳng bắt đầu đi lên từ thời điểm nhỏ yếu.
Anh hùng không hỏi xuất thân, cho dù là đống rác bị thu về trạm thì thế nào, vẫn có thể đảo ngược vận mệnh.
Những đạo lý lớn đó cũng không cần nhiều lời với Cung nỏ Lal.
Cung nỏ Lal há miệng, lặp lại: “Nếu có đồng đội mới, em cũng không thể vứt bỏ tôi.”
Ninh Thư gật đầu, “Tốt lắm.”
Ninh Thư và Cung nỏ Lal tiến hành trò chuyện, trao đổi tìm hiểu nhau dưới ánh trăng đỏ như máu.
Ai sống trên đời cũng có bất hạnh, phiền não, làm sao bây giờ, chỉ có thể tìm vui trong nỗi khổ.
Một con thú mặt trăng tiến tới, Ninh Thư cười gọi, “Lal.”
Lal lập tức biến thành cái nỏ, Ninh Thư cầm nỏ, bắn một mũi tên vào mắt thú mặt trăng.
Có chất lỏng vàng trắng phun toé ra từ mắt thú mặt trăng, thú mặt trăng đau đớn rít gào, xông tới chỗ Ninh Thư.
Ninh Thư nhảy lên, vươn chân đá vào cằm thú mặt trăng, trực tiếp hất văng nó đi.
Cung nỏ Lal: ……
Ninh Thư thả người nhảy lên lưng thú mặt trăng, bắn một mũi tên vào đầu nó.
Mũi tên đen xuyên thủng lớp vảy vàng trắng, bắn thủng đầu thú mặt trăng.
Thú mặt trăng rít một tiếng, đổ người xuống.
Cây nỏ trong tay biến thành hình người, Ninh Thư giơ tay với Cung nỏ Lal.
Cung nỏ Lal có chút khó hiểu nhìn Ninh Thư, Ninh Thư nói: “Về sau mỗi khi chúng ta giết chết một con thú mặt trăng, mỗi khi vượt qua một cửa ải khó khăn, thì nên đập tay chúc mừng.”
“Ngoài đập tay ra, mỗi ngày chúng ta phải nhớ xem đã giết được bao nhiêu thú mặt trăng, sau một tháng, chúng ta có thể biết mình đã thoát khỏi bao nhiêu miệng thú mặt trăng.”
Ninh Thư nói với Cung nỏ Lal, sinh mệnh rất đáng quý, không thể động một tí lại nảy ra ý nghĩ hy sinh vì ai, chuyện đó theo cách nhìn của Ninh Thư là rất kinh khủng.
Bản chất loài người đều là ích kỷ, yêu bản thân là chuyện bình thường, ngay cả bản thân cũng không yêu không quý, vậy sao có thể yêu người khác.
Có lẽ vì tình yêu nên mới có thể hy sinh, nhưng thử nghĩ xem người còn sống sẽ thống khổ tuyệt vọng bao nhiêu.
Thật ra Ninh Thư càng muốn nói, yêu thống khổ như vậy là vì yêu sai người.
Nhưng mà bây giờ Nicole mới nhặt được Cung nỏ Lal, làm cho thẳng Cung nỏ Lal tính tình vẫn là có thể đi.
Trong đoạn tình cảm mông lung này, hai người đều làm chưa đúng, thẳng thắn bày tỏ là phương pháp giải quyết tốt nhất.
Tình hình đang là tôi không nói, nhưng chắc bạn biết nỗi khổ tâm của tôi.
A, biết cái cc.
Người ta đâu có năng lực đọc suy nghĩ.
Cung nỏ Lal nói: “Tôi không có vở ghi, nhưng tôi sẽ ghi nhớ trong lòng.”
“Ừ, vậy anh ghi nhớ trong lòng đi.”
Cung nỏ Lal ừ một tiếng, lấy mũi tên của mình ra mổ đầu thú mặt trăng, tìm được thú hạch to bằng ngón cái.
Thú mặt trăng này là một loại sinh vật không có trí tuệ, sinh sản như châu chấu.
Cung nỏ Lal lau khô thú hạch, cất vào trong thân thể của mình.
Ánh trăng đêm nay đỏ rực bất thường, giống như phủ lên thiên địa rộng lớn một lớp máu, thật là rợn người.
“Chúng ta mau tới thị trấn đi.” Ninh Thư thả tinh thần lực, xem xét xung quanh có thú mặt trăng xuất hiện không.
“Đi theo sau tôi.” Ninh Thư nói.
Cung nỏ Lal: “Phải là tôi bảo vệ em chứ.”
“Bảo vệ lẫn nhau.”
Nhìn cái gì cũng đều thấy máu, Ninh Thư cảm thấy hai mắt mình hoa lên, như có tấm vải đỏ để trước hai mắt.
Nhịn không được xoa xoa mắt.
Nếu tinh thần lực tiếp xúc đến thú mặt trăng, Ninh Thư liền đi vòng qua.
Cung nỏ Lal lau ít dịch cỏ lên người Ninh Thư.
Mang theo mùi tanh tanh, thật hôi. Chỗ này cách xa thị trấn, không thể đến nơi ngày được.
Do ảnh hưởng của ánh trăng máu, thú mặt trăng có chút xao động, không biết là hưng phấn hay sao.
Cung nỏ Lal nói: “Hay là chúng ta nghỉ ngơi chút?”
Ninh Thư gật đầu, “Được, chúng ta trèo lên cây.”
Trèo lên cây nằm nghỉ, rất tốt.
Ninh Thư ôm cây trèo lên trên, lấy thực lực của cô, giậm chân một cái, vận khí một chút chắc chắn đạp thân cây là lên ngay, nhưng Ninh Thư lo lắng cho trái tim pha lê yếu ớt của Cung nỏ Lal.
Mạnh như vậy phải nên tìm một vũ khí mạnh mới đúng.
Đôi khi thực lực không tương xứng khổ sở như vậy đó.
Cung nỏ Lal thấy Ninh Thư leo cây, bèn ôm Ninh Thư trèo lên, lên rồi thì bỏ cô ra.
Ninh Thư tìm một cành cây to nằm xuống, hai chân phất phơ giữa không trung.
Ninh Thư thấy Cung nỏ Lal nhìn chằm chằm mình, “Anh cũng nghỉ ngơi đi, đừng cứ lạnh mặt cả ngày.”
Cung nỏ Lal ngồi xuống, tóc mái đằng trước che mắt hắn, đôi mắt có ánh sáng nhỏ vụn xuyên qua lớp tóc nhìn Ninh Thư.
“Anh nhìn gì?” Ninh Thư hỏi.
Người cứu anh là người ủy thác, không phải tôi.
Không thể chia rẽ nhân duyên được.
“Em, em hình như……” Cung nỏ Lal lắp bắp, chắc sợ Ninh Thư tức giận, không dám nói.
“Có gì cứ việc nói thẳng, nói.” Hai chân Ninh Thư treo trên nhánh cây, lắc lư, nhàn nhã khó nói nên lời.
“Hình như em không giống trước.”
Cung nỏ Lal nói, người nhặt hắn về là một thiếu nữ ngượng ngùng.
Sẽ dùng giọng nói mềm mại nói cảm ơn hắn, sẽ đỏ mặt.
Còn cô gái này thì bình tĩnh thản nhiên, thành thục cơ trí.
Những lời ban nãy không phải những lời Nicole sẽ nói.
Cung nỏ Lal rất muốn nói, trả thiếu nữ của tôi lại đây.
Ninh Thư ngồi dậy, “Giống mà.”
“Không giống.” Cung nỏ Lal yếu ớt nói.
“Chỗ nào không giống?” Ninh Thư híp mắt nhìn hắn.
Ánh mắt này không giống, ngữ điệu nữa, đây không phải thiếu nữ của hắn.
“Thật sự không giống.” Cung nỏ Lal cảm thấy cả tim mình cũng đang run rẩy.