Ninh Thư giải thích: “Thân thể như một ngôi nhà, thân thể của anh chỉ có một người ở, mà thân thể tôi có hai người ở, hiểu chưa?”
Mặt Cung nỏ Lal ửng đỏ, “Cô nói bí mật này cho tôi ổn không?”
“Vậy bao giờ một Nicole khác xuất hiện?” Cung nỏ Lal hỏi.
Ninh Thư buông tay, “Cái này tôi cũng không biết, có lẽ là ngày mai, có lẽ phải một năm, chúng tôi không biết sự tồn tại của đối phương.”
“Nhưng cô biết mà.” Cung nỏ Lal yếu ớt nói.
Ninh Thư nghiêng đầu, “Đó là vì tôi khá thông minh.”
Cung nỏ Lal thật muốn nói, cô tà ác hơn thiếu nữ nhiều.
Cung nỏ Lal nhìn chằm chằm Ninh Thư, Ninh Thư khống chế xúc động muốn trợn trắng mắt, “Lại làm sao vậy?”
“Rõ ràng là cùng một người, tại sao cảm giác lại không giống nhau?” Cung nỏ Lal tò mò hỏi.
Ninh Thư đột nhiên phát hiện Cung nỏ Lal có chiều hướng phát triển thành quân lảm nhảm.
Nhưng nói nhiều tốt hơn so với không nói lời nào.
“Dù khuôn mặt giống nhau nhưng khí chất lại khác, chắc chắn sẽ khác.” Nicole hiện tại chỉ là một thiếu nữ mười ba tuổi, cảm giác mềm mại của thiếu nữ rất đậm.
Với tuổi tác của Ninh Thư, muốn diễn vai thiếu nữ vẫn có chút khó khăn.
Không đóng giả thiếu nữ được thì giả làm nhân cách khác, thách làm khó dễ được đấy, giả tinh thần phân liệt là ổn rồi.
Ninh Thư là đang bắt nạt Cung nỏ Lal ít kiến thức.
Cung nỏ Lal có chút mơ hồ, nhìn bộ dáng thảnh thơi của Ninh Thư, hỏi: “Cô biết chuyện Nicole nhặt tôi sao?”
“Không biết, tỉnh lại liền thấy anh, tuy không biết anh chui từ xó nào ra, nhưng Nicole chấp nhận anh rồi, tôi cũng nói gì được.”
Không cần giả làm Nicole, Ninh Thư nhận ra nhẹ nhàng hơn nhiều.
Cung nỏ Lal mím môi, “Tôi biết tôi rất yếu, không thể bảo vệ Nicole.”
Ninh Thư: ……
Đệt, lại chọc trúng trái tim pha lê.
Loại người như Cung nỏ Lal thật sự là vừa đáng thương vừa đáng trách.
Luôn tự ti mặc cảm quá mức, phải luôn để ý, không thể nói những lời làm hắn buồn.
Nói thật thì rất mệt.
“Có thể đừng treo những lời này bên miệng nữa không, yếu với chả không yếu, mạnh với chả không mạnh, liên quan gì, chúng ta bây giờ đang ngồi trên cùng một thuyền.”
Ninh Thư cảm thấy mình sắp nói khô nước miếng rồi.
“Xin lỗi.” Cung nỏ Lal cúi đầu nói, Ninh Thư lại không nhìn thấy mặt hắn.
“Lal, anh có thể nhìn tôi rồi nói không sao?” Ninh Thư nói, “Nhìn thẳng vào mắt tôi.”
Cung nỏ Lal ngẩng đầu, đối diện Ninh Thư, Ninh Thư gật đầu, “Tôi cũng không muốn nói đạo lý gì với anh cả. Mặc dù chúng ta yếu, chúng ta vẫn có thể đứng thẳng lưng.”
“Chúng ta không làm bất cứ chuyện gì sai cả.”
Ninh Thư nằm dựa vào cây, bảo Cung nỏ Lal: “Nói theo tôi một lần ‘Tôi, Cung nỏ Lal là nhất’.”
Cung nỏ Lal đỏ bừng mặt, liên tục xua tay, “Tôi chỉ là một vũ khí nhặt về từ trạm thu gom rác.”
“Có thể quên cái trạm đó đi không.” Sao cứ khúc mắc mấy thứ râu ria này thế, trạm thu gom thì đã sao?
“Anh coi mình như xác chết sống lại, sống thêm lần nữa được không?”
Cung nỏ Lal: Tôi muốn thiếu nữ……
Cung nỏ Lal nói nhỏ như muỗi kêu: “Tôi, Cung nỏ Lal là nhất.”
Ninh Thư cũng không kêu hắn nói nữa, thật sự mạnh là nội tâm mạnh, linh hồn mạnh, không phải nói một câu khẩu hiệu là có thể mạnh lên.
“Tôi nghỉ ngơi một lát.” Ninh Thư nói, sau đó nhắm mắt lại bắt đầu tu luyện.
Thứ hấp thu vẫn là lực Sao Trời li ti, dũng mãnh tràn vào đan điền, làm đan điền trở nên sâu thẳm, đen sì, có chút điểm sáng xếp thành hàng.
Được rồi, sau lực Hỏa Dương, lại có thể hấp thu một loại vật chất khác, nhưng mà rồng của cô không thấy đâu.
Cung nỏ Lal cảnh giác nhìn xung quanh, thấy Ninh Thư ngủ rồi mới vén tóc mái trên trán lên, nhìn Ninh Thư.
Ánh mắt quá nóng, nhìn chằm chằm đến nỗi Ninh Thư cũng phải thấy mất tự nhiên, mở to mắt, đối diện với ánh mắt Cung nỏ Lal.
Cung nỏ Lal lập tức thả tóc mái xuống, cúi đầu, có vẻ lo sợ bất an.
Ninh Thư: ……
Ninh Thư cảm thấy chắc phải giả mạo mẹ vợ Cung nỏ Lal.
Làm mẹ Nicole, dạy, dỗ con rể……
Cung nỏ Lal: Thật hung ác, muốn thiếu nữ……
“Anh nhìn tôi làm gì?” Ninh Thư hỏi.
Cung nỏ Lal có dự cảm, nếu mình không ăn ngay nói thật thì sẽ bị đánh.
Ninh Thư lại hỏi: “Có phải anh thích nhân cách khác của tôi không.”
“Tôi không có, thật sự không.” Cung nỏ Lal liên tục xua tay, mặt trắng bệch giải thích, dẫn đến trọng tâm bất ổn ngã xuống khỏi cây.
Ninh Thư bật cười ha ha, “ n cứu mạng chỉ có lấy thân báo đáp, anh thích cô ấy thì rất tốt.”
Người Cung nỏ Lal thích là thiếu nữ cứu hắn kia, mềm mại ngại ngùng, phải dùng hết toàn lực lượng bảo vệ.
Cung nỏ Lal trèo lên cây, “Nhân loại và vũ khí không có khả năng.”
“Chậc, lại nữa, tại sao lắm lý do thế, với cả……” Cũng đâu phải không thể ấy ấy, tình cảm có rồi, sẽ nước chảy thành sông.
Ninh Thư vươn vai, lại nhắm mắt tu luyện.
Ngày hôm sau, Ninh Thư vào thành với Cung nỏ Lal, tiến vào một nơi như cửa hàng để bán thú hạch.
Chỉ lấy được một đồng bạc, Ninh Thư mang Cung nỏ Lal đến trung tâm bảo dưỡng binh khí để bảo dưỡng một chút, ít nhất phải xoá sẹo trên người đi.
Một thân toàn sẹo, tóc mái dài che khuất mắt, thấy thế nào cũng như bệnh nhân trầm cảm.
“Không cần tiêu pha, con người các cô cần đồ ăn, tiền dùng để bảo dưỡng hết thì lấy đâu ra để mua đồ ăn?” Cung nỏ Lal từ chối.
Đến cửa trung tâm bảo dưỡng, Ninh Thư một chân đá Cung nỏ Lal vào, thanh toán xong thì chờ ở ngoài.
Một đồng bạc còn lại mấy đồng.
Ninh Thư thu tiền lại.
Kiếm tiền quá mẹ nó khó khăn.
Ninh Thư ngồi ở bậc thang, chống cằm, nhìn dòng người lui tới trước mặt, có võ sư, có vũ khí đẹp đẽ, có đàn ông phụ nữ.
Lúc Cung nỏ Lal đi ra, vết thương trên mặt đã biến mất, tóc cũng cắt, lộ ra đôi mắt như đá Obsidian.*
Cung nỏ Lal ngượng ngùng dịch qua chỗ Ninh Thư, Ninh Thư híp hỏi: “Anh là ai?”
Cung nỏ Lal cứng người, “Tôi là Lal mà.”
“Ừm, đùa chút thôi, tôi đương nhiên biết anh là Lal.” Ninh Thư đánh giá Cung nỏ Lal, nhìn chằm chằm hắn, làm mặt Cung nỏ Lal đỏ chót.
“Trông có tinh thần hơn nhiều.” Ninh Thư nói.
Tiếp đó Ninh Thư cùng Cung nỏ Lal đi dạo trên phố.
“À, chủ nhân……” Cung nỏ Lal do dự.
Ninh Thư nói: “Có chuyện gì, nói đi.”
“Tôi muốn mua vở, ghi chép thú mặt trăng giết được mỗi ngày.” Cung nỏ Lal nói.
Ninh Thư gật đầu, “Được, vậy nên anh có chuyện gì cứ nói thẳng, anh không nói tôi sẽ không biết anh đang nghĩ gì.”
“A, tôi biết rồi, vậy chủ nhân muốn gì không ?” Cung nỏ Lal hỏi.