Nếu chủ nhân nói phải thẳng thắn, hắn cũng muốn hỏi xem chủ muốn gì.
Ninh Thư cười híp mắt nói: “Anh đoán thử xem.”
Cung nỏ Lal: ….
Sao lại cảm thấy có mỗi mình là thẳng thắn thôi nhỉ.
Ninh Thư tiêu chút tiền mua cho Lal một quyển vở.
Cung nỏ Lal giơ tay nhận lấy, gương mặt không có sẹo vui vẻ, khóe mắt cong cong.
Đây là lần đầu tiên Ninh Thư thấy hắn cười.
Ninh Thư và Cung nỏ Lal không có tiền thuê nhà, bèn ăn ngủ đầu đường, tùy tiện tìm một cái mái hiên có thể tránh mưa.
Cung nỏ Lal rất áy náy, không ngừng nói mình đã khiến Ninh Thư chịu khổ.
Nhưng Ninh Thư nói: “Đây không phải trách nhiệm của anh, đừng việc gì cũng đổ lỗi cho mình.”
“Không phải trách nhiệm của mình cũng muốn gánh, ngu ngốc.” Ninh Thư trợn trắng mắt nói.
Cung nỏ Lal: Tôi muốn thiếu nữ…..
Cung nỏ Lal không dám nói vậy nữa. Ninh Thư và Lal vượt qua một ngày màn trời chiếu đất.
Đợi đến khi bầu trời có năm mặt trăng đỏ như máu xuất hiện cũng chính là lúc thú mặt trăng bắt đầu tấn công.
Toàn bộ võ sư của trấn và vũ khí đều tham gia phòng ngự, vì năng lực hiện tại của Ninh Thư không quá tốt, chỉ giết được một vài con thú mặt trăng.
Đến tận khi trời sáng rồi, trận chiến mới kết thúc.
Ninh Thư giơ tay muốn đập tay chúc mừng với Cung nỏ Lal, xung quanh có rất nhiều người.
Cung nỏ Lal hơi xấu hổ, thấy Ninh Thư giơ tay, bèn vươn tay đập với Ninh Thư một cái.
“Nào, đây là nghi thức thắng lợi của chúng ta, nỗ lực chăm chỉ là chúng ta có thể sống sót rồi.” Ninh Thư giơ tay.
Cung nỏ Lal mấp máy môi, cùng Ninh Thư đập tay hoan nghênh, một tiếng, rồi một tiếng, mạnh mẽ vang dội.
Cung nỏ Lal lấy bút và vở ra, ghi lại một vài chữ.
“Hôm nay chúng ta giết được bao nhiêu thú mặt trăng?” Ninh Thư sáp đến hỏi.
Cung nỏ Lal nghiêng đầu nói: “Mười tám con.”
“Không tồi, chúng ta vẫn còn sống, hơn nữa còn giết được mười tám con.” Ninh Thư chắp tay sau lưng, cười híp mắt.
Ninh Thư đem đống thú hạch đi bán, mua một vài cái bánh mì khô, cùng Cung nỏ Lal ngồi xổm dưới chân tường, đợi ngày mai đi tìm Mai Tử Khanh.
Ninh Thư hỏi 2333: “Mi mở hệ thống trò chuyện với Mai Tử Khanh đi, hỏi xem cô ấy giờ đang ở đâu?”
2333 ờ một tiếng xong thì chẳng thèm nói nữa, một lúc sau mới báo: “Bên kia trả lời, đang ở thị trấn Cashilda.”
Trấn Cashilda là ở đâu, Ninh Thư mua một cái bản đồ, cẩn thận nghiên cứu. Cung nỏ Lal ở bên cạnh thấy vậy hỏi: “Cô muốn đi đâu?”
“Trấn Cashilda.” Ninh Thư đầu cũng không ngẩng lên nói.
Ninh Thư xác định đường đi, mua đủ số bánh mỳ cần thiết.
Cho dù có Tích Cốc Đan cũng không thể dùng, vũ khí có thể vài ngày không ăn uống là chuyện rất bình thường, nhưng Ninh Thư không ăn cơm sẽ có chút kì lạ.
Cung nỏ Lal cất mấy thứ này vào người.
Hôm sau, Ninh Thư cùng Cung nỏ Lal đi đến trấn Cashilda.
Trên đường đi cũng giết được không ít thú mặt trăng.
“Hôm nay năm thú mặt trăng.”
“A, hôm nay giết được nhiều thú mặt trăng, tận mười con.”
“Chủ nhân, hình như chúng ta lạc rồi, đường này hình như đã đi qua.”
“Cút cút, tôi sẽ không lạc đường, đưa bản đồ đây tôi xem xem.”
“…..”
Lúc Ninh Thư cùng Cung nỏ Lal đến được trấn Cashilda, toàn thân bẩn thỉu, đau cmn khổ.
Trấn Cashilda rất lớn, rất sầm uất phồn thịnh.
Người ở đây mặc cẩm y hoa phục*, người người đi đi lại lại khiến cho người từ nơi khác đến có cảm giác choáng ngợp.
*Cẩm y hoa phục : Đồ đẹp, lộng lẫy á.
Cung nỏ Lal sờ sờ quần áo mình hỏi: “Cô tới đây để làm gì thế?”
Hắn thân là vũ khí nên có thể cảm nhận được trong thành này có rất nhiều vũ khí mạnh.
“Gọi Mai Tử Khanh một tiếng, hiện tại tôi đã đến cổng thành.” Ninh Thư nói với 2333.
2333 ờ một tiếng, không vui lắm, một lúc sau trả lời: “Mai Tử Khanh đang đến tìm cô, cô đừng di chuyển.”
“Mi sao vậy?” Ninh Thư hỏi.
“Hệ thống của bạn cô rất xấu tính, bọn tôi nói chuyện không mấy vui vẻ.” 2333 nói
Ninh Thư liếc mắt: “Sao lại không vui.”
“Tôi nói một câu, ê, nhiệm vụ giả nhà tôi tìm nhiệm vụ giả nhà cậu”
Ninh Thư không tin: “Chỉ có vậy?” “Lại nói một câu nữa, nhanh nói cho chủ nhân nhà cậu đi, sau đó hắn liền âm dương quái khí.*
*Âm dương quái khí ; Kỳ quái , quái gở.
Ninh Thư: …….
Đúng là đi tìm chết!
Nói khách khí chút có phải ổn rồi không?
Đây là đang sai khiến cấp dưới à?
Ninh Thư ngồi xuống, đợi Mai Tử Khanh ra.
Cung nỏ Lal hỏi Ninh Thư: “Sao cô không vào trong?”
“Đợi người.” Ninh Thư lấy bánh mỳ ra ăn, Lal liền đưa nước cho Ninh Thư.
Ninh Thư uống một ngụm, có một chiếc xe ngựa xa hoa ra khỏi thành rồi dừng lại.
Một tên soái ca tóc đỏ đi xuống. Ninh Thư nhìn chằm chằm, rất tuấn tú, mà màu này hẳn là vũ khí có khả năng tấn công của lửa?
Lại một tên nữa xuống xe ngựa, liên tục năm tên đàn ông phong thần tuấn lãng xuống xe.
Một bàn tay trắng nõn từ trong xe ngựa vươn ra, đặt lên tay người nọ, một thiếu nữ bước xuống xe ngựa.
Cô gái này nhìn xung quanh, lúc thấy Ninh Thư thì hơi chần chừ, đi về phía cô.
Năm tên đàn ông vây quanh một cô gái, cô gái đi giữa một đám mỹ nam đến chỗ Ninh Thư.
Ninh Thư đứng lên, vỗ vỗ vụn bánh mỳ trên người xuống.
“Tôi là 2333.” Ninh Thư nói.
“Cô đến rồi.” Mai Tử Khanh cười, đánh giá cái nỏ bên cạnh Ninh Thư, nói: “Đây đều là vũ khí của tôi.”
Ninh Thư: ….
Má nó, thật nhiều mỹ nam, ghen tị.
Đã thế dáng vẻ người ủy thác của Mai Tử Khanh cũng thật đẹp, ghen tị.
Cung nỏ Lal hơi mất tự nhiên, đối mặt với những vũ khí này, trong lòng hắn lại bắt đầu lên cơn tự ti.
Hắn nép sau Ninh Thư, Ninh Thư nói: “Đây là vũ khí của ta.”
Mai Tử Khanh kéo Ninh Thư sang một bên hỏi: “Nhiệm vụ của cô lần này là gì?”
“Hai cái, một là bảo đảm vũ khí không chết.” Ninh Thư nhìn về Cung nỏ Lal Năm vũ khí của Mai Tử Khanh đứng chung một chỗ, Cung nỏ Lal đứng bên kia, hai bên khác biệt đẳng cấp rõ ràng, vô cùng im lặng, không nói chuyện.
“Ngoài nhiệm vụ này ra thì sao?” Mai Tử Khanh hỏi: “Xung đột lớn nhất của con người và vũ khí là oán khí, nhất là vũ khí đã hắc hóa.”
“Người ủy thác của tôi bị giết, tất nhiên phải tìm ra hung thủ giết cô ấy.” Ninh Thư nói.
Nhiệm vụ này hơi khó, Cung nỏ Lal mẫn cảm tự ti, nghĩ nhiều, mới là vấn đề lớn nhất.
Kết cục cuối cùng của Cung nỏ Lal và Nicole như vậy, Cung nỏ Lal phải gánh hơn nửa trách nhiệm.
“Nhiệm vụ của cô là gì?” Ninh Thư hỏi.
Vẻ mặt Mai Tử Khanh không muốn nói: “Người ủy thác của tôi bị năm vũ khí giết chết.”
“Gì cơ, năm vũ khí đều hắc hóa?” Vẻ mặt Ninh Thư ngạc nhiên.”Loại hắc hóa tập thể này cũng không có nhiều đâu.”
Nội tâm Ninh Thư vui sướng khi thấy người khác gặp họa, sắc đẹp chính là họa, chẳng thèm ghen tị với người có nhiều mỹ nam vờn quanh nhé.