Chắc phải làm một việc gì đấy người người oán trách mới có thể khiến chi cả năm vũ khí đều hắc hóa, giết chết người sử dụng.
Ninh Thư hỏi: “Có phải cô ấy nô dịch bọn họ, không đưa tiền công? Kết quả bọn họ mới hắc hóa xử lý người ủy thác?”
Mai Tử Khanh trợn trắng mắt: “Nhà người ủy thác không thiếu chút tiền ấy.”
“Vậy là nguyên nhân là gì, chẳng lẽ các người 6p?” Ninh Thư vuốt cằm đoán.
“Cút đi.” Mai Tử Khanh trợn mắt: “Vậy cô cùng vũ khí xxx à?”
Ninh Thư nhún vai: “Sao vậy được.”
“Vậy đó, cô không làm, tôi cũng không làm với năm người đó, mệt cô nghĩ nhiều.”
Mai Tử Khanh phát hiện chủ đề đang phát triển theo chiều hướng kì lạ, vội nói sang chuyện khác: “Sao cô có mỗi một vũ khí?”
“Người ủy thác cũng chỉ có một vũ khí, không còn cách nào khác.” Ninh Thư nói: “Nhiệm vụ của cô là gì?”
“Làm sáng tỏ trường thương Ban vì sao muốn giết người ủy thác, người người ủy thác yêu là trường thương Ban.” Mai Tử Khanh nói.
Ninh Thư liếc mắt, sao toàn chuyện yêu với chả đương thế.
“Chắc là người ủy thác của cô làm gì đó mới khiến hắc hóa tập thể.” Ninh Thư vuốt cằm trầm tư: “Chẳng lẽ là bởi vì bọn họ đều thích cô, ai cũng không thể tranh cho riêng mình, sau đó liền quyết định cùng có được cô, chia thịt cô?”
Mai Tử Khanh: ……
“Cô….. biến thái, cho dù cùng thích, cũng vẫn có thể 6p mà.”
Ninh Thư liếc mắt: “Vũ khí sa đọa phải ăn máu thịt chủ nhân, mặc kệ ra sao, chia máu cô uống, phân thịt cô ăn.”
“Chẳng lẽ bọn họ yêu nhau, người sử dụng là cô cản trở bọn họ.” Ninh Thư suy đoán.
Mai Tử Khanh: …
“Ai là trường thương Ban?” Ninh Thư hỏi Mai Tử Khanh.
Mai Tử Khanh chỉ vào tên tóc đỏ, tuy rằng hắn ta có một đầu tóc màu đỏ rực, nhưng biểu cảm lãnh khốc, nhìn là thấy không dễ ở chung.
Người ủy thác của Mai Tử Khanh thích tên này hả.
“Vậy cô cảm thấy là nguyên nhân gì khiến năm vũ khí hắc hóa tập thể?” Ninh Thử hỏi Mai Tử Khanh.
Mai Tử Khanh cũng rất buồn bực: “Tôi bắt tay kiểm tra đi kiểm tra lại, người ủy thác đối xử với vũ khí rất tốt, tiền tài và gì đó đều không thiếu.”
“Cũng không ngược đãi vũ khí, sao lại phải hành hạ người ủy thác đến chết chứ.” Mai Tử Khanh đỡ trán.
Có quỷ mới biết, cô cũng đâu biết ai là người giết người ủy thác với Cung nỏ Lal đâu.
Ninh Thư thở dài, thấy thật khổ quá mà.
Bên kia, Cung nỏ Lal sợ hãi liên tục tránh xa năm vũ khí, thấy Ninh Thư với cô gái mới gặp châu đầu ghé tai, nói luyên thuyên gì đó mãi chưa xong.
“Tôi không có chỗ ở, đến nhà cô đi.” Ninh Thư nói.
“Ừ.” Mai Tử Khanh ừ một tiếng, đi về giữa năm người đàn ông, được mỹ nam vây quanh.
Ừm, Ninh Thư lại ghen tị, thật nhiều mỹ nam.
Mai Tử Khanh lên xe: “Xe ngựa không đủ lớn, cô đi bộ đến nhà tôi đi.”
Ninh Thư: …
Chắc chắn là ghi thù vụ cô nói 6p. Năm mỹ nam lên xe, xe ngựa lộc cộc lộc cộc rời đi.
Cung nỏ Lal thở một hơi nhẹ nhõm, hỏi: “Cô còn quen người bạn lắm tiền như vậy sao?”
“Ừ, quen.” Ninh Thư nhấc chân đi vào trong thành.
Cung nỏ Lal cúi đầu, đi bên cạnh Ninh Thư: “Các vũ khí của bạn cô đều rất mạnh.”
Mạnh đến mức hắn đứng bên cạnh đã bị áp chế, càng không nói đến đánh nhau, chắc chắn hắn không chịu nổi một đòn.
Ninh Thư không để ý lắm nói: “Người ta là người ta, tôi không nhiều tiền bằng bạn tôi tôi còn chưa nói gì, trên đời này người lợi hại còn nhiều lắm.”
“Xem lại vở ghi chép xem, chúng ta cũng không phải người và vũ khí tầm thường.”
“Lal, không cần so sánh với người khác, chúng ta có đường riêng của chúng ta.” So sánh là dễ mất tâm thái.
Người lợi hại có rất nhiều, dù cho là nhiệm vụ giả, khoảng cách thực lực rất lớn, không thể một phát lên trời, luôn so sánh hơn thua như vậy thì dù đích đến trước mắt chỉ cần bước một bước nữa cũng bước không nổi.
“Anh có việc gì thì cứ nói thẳng, có phải cảm thấy đi vào thành phố lớn như vậy, có nhiều vũ khí lợi hại nên sợ tôi vứt bỏ anh?” Ninh Thư nhìn nhìn Cung nỏ Lal.
Cung nỏ Lal cắn môi nói: “Tôi không thể ích kỷ như vậy, cô nên có một vũ khí khác.”
Ninh Thư thở dài: “Không có vũ khí nào coi trọng cô gái xinh đẹp nhưng nghèo kiết xác như tôi đâu.”
Cung nỏ Lal: ???
Ninh Thư tìm một chỗ, ngồi xuống.
“Cứ ngồi trên đường lớn như vậy có sao không, không phải cô muốn đến nhà bạn sao?” Cung nỏ Lal nhìn Ninh Thư ngồi dưới đất: “Trên đất lạnh, dễ bị bệnh.”
Ninh Thư nói: “Có vẻ anh không thích mấy vũ khí kia, vậy chúng ta không đi nữa.”
Cung nỏ Lal cúi gằm đầu, có vẻ thất bại không thôi: “Là do tôi nên mới khiến cô ăn ngủ đầu đường sao?”
Gánh cũng gánh không nổi, cứ thích tự dằn vặt, vui lắm sao?
“Trước kia chúng ta cũng ngủ trên đường, cũng màn trời chiếu đất, chả phải chưa từng trải qua, anh cứ như vậy làm tôi lo lắng có nên giao phó Nicole cho anh không đấy.” Ninh Thư bình tĩnh nói.
“Xin lỗi, tôi sai rồi.” Cung nỏ Lal cúi đầu nhận lỗi.
“Không cần xin lỗi, anh sai cái gì?” Ninh Thư hỏi.
“Tôi làm cô không vui.” Cung nỏ Lal phát hiện không có tóc mái, ngay cả cơ hội tránh né cũng không còn nữa.
Lưng Lal khom xuống, Ninh Thư chỉ thấy đỉnh đầu của hắn.
“Mời anh nhìn thẳng tôi nói chuyện.” Ninh Thư nói.
Cung nỏ Lal ngẩng đầu, đôi mắt như đá Obsidian thuần túy đối diện với Ninh Thư.
Vừa đối mặt, Lal lập tức lúng túng rời mắt đi: “Tôi, tôi xin lỗi….”
“Anh lại xin lỗi cái gì, làm sai cái gì?” Ninh Thư hỏi.
“Xin, xin…… Tôi, tôi.” Lal vừa không biết giải thích vừa không biết nên nói cái gì.
Ninh Thư: …..
Ai, ai, ai…..
Ninh Thư ở trong lòng gào má nó má nó.
“Chàng trai à, việc không liên quan đến anh thì không cần giải thích, hiểu chưa, có lúc giải thích càng khiến cho người ta ghét hơn đấy.”