Cung nỏ Lal đối với Nicole có thể nói chính là liếc một cái là cả vạn năm, nhất kiến chung tình, một đời một kiếp, một…
Cho dù cô có cùng một lớp da với Nicole, tính cách khí chất vẫn không thể giống được.
Tuy rằng Ninh Thư không nhận cho rằng mình có khí chất, nhưng là người đã trải qua nhiều chuyện, cũng sẽ lắng đọng được thứ gì.
Một thiếu nữ thì lắng đọng cái gì chứ?
Cung nỏ Lal có thể nhận ra, Ninh Thư chẳng hề bất ngờ.
Nếu như vì mặt mày mà xem nhẹ những thứ khác, không biết có yêu cô luôn không?
Ninh Thư chống cằm, nhìn người qua đường.
Một đồng tiền đồng rơi xuống trước mặt, mắt Ninh Thư phát sáng, lập tức dùng chân giẫm lên, nhìn trái phải xung quanh, thấy không ai nhìn mình, nhặt đồng tiền vừa giẫm lên bỏ túi.
Ninh Thư phát hiện ngồi ven đường cũng có chỗ tốt, nói không chừng có người tưởng cô là ăn mày, nên ném tiền.
Oa há ha ha….
“Xin hỏi có phải là bạn của tiểu thư nhà tôi không, tôi là quản gia, là tiểu thư phái tôi tới đây đón cô.” Một người đàn ông trung niên đi tới, hỏi Ninh Thư.
Ninh Thư gật gật đầu: “Chính là tôi.”
Ninh Thư đứng lên vỗ vỗ bụi bẩn trên người, đi theo sau quản gia.
Cung nỏ Lal đi bên cạnh Ninh Thư, thấy ven đường có một đứa nhỏ khoảng năm tuổi đang vùi đầu khóc.
Oa oa khóc lớn, khóc thực sự rất thương tâm tuyệt vọng.
Đứa nhỏ này mặc quần áo rách nát trên người, một đầu tóc màu cây đay.*
*Màu xanh lục, xanh như lúa non ấy.
Đột nhiên nó ngẩng đầu lên, lộ ra đôi mắt ngập nước, nhìn người qua đường, thấy không ai để ý mình, lại vùi đầu khóc.
“Chủ nhân, ở kia có đứa bé đang khóc.” Lal nói.
Ninh Thư: “Ồ!”
“Chủ nhân, đứa nhỏ kia là một vũ khí, hẳn là bị người ta vứt bỏ, còn nhỏ như vậy.” Lal nói tiếp.
Ninh Thư: “Ồ ờ!”
“Chủ nhân, cô cần một vũ khí khác, một mình tôi thì không đủ.” Lal nhìn chằm chằm vũ khí nhỏ kia.
Ninh Thư: “Ờ!”
Lal nói gì, Ninh Thư đều chỉ ồ ờ một tiếng lạnh nhạt, ngay cả vẻ mặt cũng chẳng hề không đổi.
Có vẻ vô cùng lãnh khốc.
Cung nỏ Lal: Tôi muốn thiếu nữ…..
“Chủ nhân, vậy chúng ta thu nhận nó đi, dù sao cũng là một vũ khí bị vứt bỏ, không tốn tiền của chủ nhân.” Lal nói thẳng, nói thêm nữa, chắc cô vẫn chỉ trả lại mấy chữ.
Ninh Thư: “Không được.”
Cung nỏ Lal, buồn bực.
“Chủ nhân chỉ muốn có một vũ khí là tôi, Lal rất cảm động, nhưng mà chủ nhân không nên chỉ có một vũ khí, ăn ngay nói thật, tôi chỉ là một thứ phẩm tàn tạ, dùng lời của con người mà nói thì tôi là kiểu dị dạng.”
“Chủ nhân có một vũ khí khác rồi, tôi sẽ không cần lúc nào cũng lo lắng cho an toàn của chủ nhân, nếu chủ nhân bị thương vì tôi, áp lực của tôi sẽ càng lớn, càng thấy xấu hổ hơn.”
“Tuy tôi sợ chủ nhân có vũ khí khác sẽ vứt bỏ vũ khí vô dụng như tôi, nhưng mà tôi vẫn hy vọng chủ nhân có vũ khí mới, tôi đang thật lòng, thật lòng đó.”
Trong lòng Cung nỏ lal rất rối rắm, nhiều hơn chính là tuyệt vọng với năng lực của bản thân.
Ninh Thư: “Ờ!”
Cung nỏ Lal: …
Người quản gia dẫn đường phía trước dừng lại, đợi Ninh Thư và Lal quyết định, không chêm vào câu nào.
Đứa nhỏ nức nở thấy có người nhìn mình, khóc càng to, khỏi cần nói cũng biết rất đáng thương.
Ninh Thư mặt không đổi sắc, xoay người bước đi, Cung nỏ Lal có chút tức giận nói: “Nicole, cô như vậy khiến tôi rất tức giận.”
Ninh Thư nhìn nhìn Lal: “Được lắm, anh tức giận thì cứ nói đi.”
“Anh ơi…” Bé trai khóc như mưa, chạy đến ôm chân Lal: “Anh, em rất đói, anh có thể mang em đi săn không.”