Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 1630: Tôi trung thành với em (10)



Edit: Tịnh Kỳ

Beta: EE

“Đương nhiên rất ngon, tiếc là anh không ăn được.” Ninh Thư nói thẳng. Lal đầu đầy hắc tuyến, cứ nói thẳng vậy tốt lắm sao?

Ninh Thư ăn no, có thị nữ đến thu dọn bát đũa rồi đi.

“Chúng ta bôn ba lâu như vậy, anh cũng nghỉ ngơi sớm đi.” Ninh Thư ngồi xếp bằng tu luyện.

Lal trải một miếng vải xuống đất.

Ninh Thư đang tu luyện, cảm thấy có người trèo cửa sổ vào.

Mai Tử Khanh đang treo trên cửa sổ, mắt đối mắt với Ninh Thư.

“Không đi cửa chính mà trèo cửa sổ làm gì, nhà cô mà cứ như kẻ trộm vậy.” Ninh Thư mắt trợn trắng.

Mai Tử Khanh trở mình tiến vào, ngồi cạnh Ninh Thư nói: “Tôi lén lút đến.” “Tôi thấy rồi.” Ninh Thư nói.

“Năm vũ khí kia của tôi gần như một tấc không rời luôn đi theo tôi, đợi mãi cũng không có cơ hội nói chuyện với cô.”

Ninh Thư cau mày: “Một khi đã như vậy, sao không trực tiếp giải quyết vũ khí đi, vả lại sau này bọn họ thật sự sẽ làm vậy.”

Giữ lại làm gì, giữ cho mùa đông à.

“Giải quyết bọn họ thì có rất nhiều ẩn tình sẽ không thể biết, lần này đến là muốn nhờ cô giúp đỡ.” Mai Tử Khanh nhỏ giọng nói.

“Muốn tôi giúp cái gì, phối hợp với cô thế nào?” Ninh Thư hỏi.

Mai Tử Khanh ghé vào bên tai Ninh Thư nói: “Cô chỉ cần làm vậy nè, lúc có cơ hội thích hợp thì khiêu chiến tôi.”

“Vì cái lông gì, tác dụng ở đâu, chỗ nào?” Ninh Thư cả người đầy dấu hỏi chấm.

Mai Tử Khanh nói: “Thật ra người ủy thác của tôi nuôi năm vũ khí này, trên cơ bản chưa từng động tới, cứ nuôi như vậy.”

“Vậy không phải là phế vật à, còn không bằng Lal nhà tôi.” Ninh Thư nói thẳng.

Lal ngủ cách gian nghe thấy thế, khóe miệng hơi nhếch lên, mặt đỏ lựng, lật mình, nhìn nhìn cửa phòng đằng kia.

Mai Tử Khanh mặt đầy hắc tuyến: “Nhỏ giọng chút được không.”

“Vậy vũ khí của cô ăn uống kiểu gì?” Ninh Thư hỏi.

Chỉ có giết thú mặt trăng, vũ khí mới có thể ăn.

“Có người hầu đưa thú mặt trăng sắp chết đến trước mặt tôi, tôi chỉ cần cầm vũ khí, hạ xuống kết liễu thú mặt trăng.” Mai Tử Khanh nhún vai nói.

Ninh Thư co rút khóe miệng, đây không còn là phế vật bình thường nữa rồi.

Thua luôn, kẻ có tiền thật biết cách chơi.

Ninh Thư đảo mắt: “Tôi thấy đó có thể là nguyên nhân khiến vũ khí hắc hóa, vốn là vũ khí mạnh, lại phải chịu sự nuôi dưỡng như cầm tù của người ủy thác.”

“Thậm chí để vũ khí giết thú mặt trăng sắp chết để ăn, chính là sự chế giễu đối với vũ khí.”

“Mục đích vũ khí sinh ra là để giết chóc.” Ninh Thư vuốt cằm phân tích: “Nuôi như thế, khiến thiên tính của họ biến mất.”

Vứt tôn nghiêm của vũ khí đi đâu?

“Do vậy, vũ khí muốn có được tự do, nhưng người ủy thác của cô không đồng ý giải trừ khế ước, sau đó hắc hóa tập thể.”

Mai Tử Khanh lắc đầu: “Tôi cũng từng nghĩ như vậy, nhưng mà lúc tôi hỏi bọn họ, bọn họ nói cuộc sống như vậy rất tốt.”

“Lời nói của đàn ông là không thể tin, khiêu chiến có lợi ích gì đâu, không bằng trực tiếp nói với bọn họ, giải trừ khế ước đi.”

Vỗ tay hai cái, sa thải tập thể luôn.

Mai Tử Khanh thở dài: “Nhưng mà người người ủy thác yêu, trường thương Ban.”

“Yêu cái rắm, mạng cũng không còn, nếu trường thương Ban có chút ý với người ủy thác thì cũng sẽ không hắc hóa, gặm thịt uống máu cô ấy.” Ninh Thư trợn trắng mắt thầm nghĩ.

Tuổi thọ của vũ khí không dài, về bản chất mà nói, thời gian cuối cùng trôi qua rồi đều sẽ mục nát hết.

Nhất là vũ khí cần giết thú mặt trăng, các loại sử dụng làm tăng nhanh quá trình suy yếu.

Vũ khí sống lâu nhất chỉ có năm mươi năm, ít hơn chút, không biết tự bảo vệ bản thân, thậm chí chỉ sống được hơn hai mươi năm.

Con người và vũ khí sống cùng nhau, quả thật có chút khó khăn.

Mai Tử Khanh vuốt cằm: “Không thì giữ lại trường thương Ban, vũ khí khác thì giải trừ.”

“Tôi đoán trường thương Ban sẽ hắc hóa nhanh hơn.” Ninh Thư nhún vai.

Mai Tử Khanh: …

“Ngoài nhiệm vụ này thì thế giới này còn bị làm sao vậy?” Ninh Thư không tin Mai Tử Khanh gọi cô đến chỉ vì chút chuyện tình tình ái ái.

Hoặc là thế giới này có vấn đề.

Mai Tử Khanh gật gật đầu: “Người bên trên kiểm tra thấy vị diện này xảy ra vấn đề, nhưng không biết là cái gì, nên ngoài tâm nguyện của người ủy thác, nhiệm vụ của chúng ta còn là tìm ra vấn đề của vị diện này.”

Ninh Thư vuốt cằm hỏi: “Có phải do số lượng vũ khí sa đọa nhiều không?”

“Vũ khí không có cảm xúc, nói không chừng là do vũ khí sa đọa.”

“Nếu nói về oán khí, con người càng nhiều hơn, ảnh hưởng còn lớn hơn, hẳn không phải là nguyên nhân này.”

Mai Tử Khanh lắc đầu.

Chúng sinh đều khổ, rất nhiều người giãy giụa muốn sống, thống khổ, oán niệm, hận thù, cảm xúc như vậy nhiều lắm.

Ninh Thư nhún vai, vậy cô cũng không nghĩ ra nguyên nhân khác.

“Vẫn là giải quyết vấn đề của tôi trước, năm vũ khí kia ấy.” Mai Tử Khanh cúi đầu xuống.

“Nếu như cô không muốn giết, vậy trực tiếp giải trừ khế ước luôn đi.”

“Nhưng mà lý do người ủy thác bị phân thây, cứ thế bỏ qua?” Mai Tử Khanh lắc đầu, cách xử lý như vậy không được.

Ninh Thư liếc mắt: “Vậy đánh bọn họ một chút, nửa chết nửa sống, vứt ra ngoài đi.”

Mai Tử Khanh lắc đầu: “Còn cách xử lý tốt hơn.”

“Cô đi được rồi đấy, cô ra ngoài một thời gian, vũ khí của cô chắc đang tìm cô.” Ninh Thư nói.

“Mai nhỡ kỹ phải khiêu chiến với tôi đấy.” Mai Tử Khanh trèo cửa sổ ra ngoài.

Còn khiêu chiến à.

Ninh Thử hỏi 2333: “Nơi này có căn nguyên thế giới không?”

2333 lười biếng trả lời: “Sao có được, cho dù có, nhiệm vụ giả kia cũng nhanh chân đến trước rồi.”

Ninh Thư: Thất vọng….

Mỗi lần đến một nơi, cô đều hỏi 2333 có căn nguyên thế giới không.

Thật lâu rồi cô chưa được thấy căn nguyên thế giới.

Thật lâu.

Lâu đến mức làm cho người ta tuyệt vọng.

Sáng sớm hôm sau, Ninh Thư còn đang mặc quần áo, Mai Tử Khanh mang theo năm vũ khí như hoa như ngọc lại đây, muốn khiêu chiến với Ninh Thư.

Cung nỏ Lal đẩy cửa ra thấy Ninh Thư đang thay quần áo, cuống quýt bùm một phát đóng cửa lại, nhìn Mai Tử Khanh nói: “Nicole đang thay đồ, cô đợi chút.”

“Được.” Mai Tử Khanh ngồi xuống, đối xử rất thản nhiên với Lal, không khinh thường, cũng không thưởng thức.

Gặp qua rất nhiều người rồi, không rảnh rỗi trêu chọc kẻ yếu để đạt được khoái cảm.

Lal cảm thấy áp lực hơi lớn, chủ yếu là vũ khí trong phòng đều lợi hại hơn hắn, loại cảm giác này thật trời ạ.

Nhưng thật ra thần sắc năm vũ khí của Mai Tử Khanh cũng có chút không thoải mái, trường thương Ban tóc đỏ mở miệng nói: “Tôi còn không biết vụ khiêu chiến này từ đâu mà ra đó.”

Mai Tử Khanh cười: “Yên tâm, chỉ là học hỏi với bạn bè thôi.”

Trường thương Ban nghiêm mặt, vũ khí khác trực tiếp nói: “Nhiều người đợi cô ta như vậy, cô gái nông thôn này cũng thật ghê gớm.”

Cung nỏ Lal tuy rằng tôn trọng các vũ khí mạnh, nhưng nếu dám sỉ nhục chủ nhân của hắn thì không thể được.