“Chủ nhân tôi cũng không bảo cậu đến sớm như vậy.” Cung nỏ Lal cứng rắn nói.
Ninh Thư đi ra, nhìn Lal cười, thấy năm vũ khí của Mai Tử Khanh, đều là nhan sắc hạng nhất, cũng mang theo cảm giác hơn người.
Ninh Thư nhìn Mai Tử Khanh nói: “Ăn sáng chưa, tôi đói bụng, ăn xong rồi chúng ta đấu sau.”
Mai Tử Khanh gật đầu, bảo thị nữ mang bữa sáng đến.
Mai Tử Khanh ngồi ăn sáng cùng Ninh Thư.
Một vũ khí của Mai Tử Khanh dò hỏi: “Tiểu thư, cô gái này từ đâu tới, trước kia tôi chưa nghe cô nhắc đến.”
Mai Tử Khanh buông thìa xuống, lấy khăn lau miệng, thản nhiên nói: “Đây là con gái của nhũ mẫu tôi, còn vấn đề gì nữa không?”
Ninh Thư: ….
Bọn họ không biết mẹ người ủy thác là ai.
Mặc kệ có phải hay không, chặn được miệng của đống vũ khí này là được rồi.
“Khó trách lại không có quy củ như vậy, ra là con gái nông thôn.”
Ninh Thư đánh giá vũ khí này: “Liên quan gì đến cậu?”
Vẫn chưa bắt đầu tỷ thí mà mùi thuốc súng đã nồng đặc.
Mai Tử Khanh tựa như không nghe thấy Ninh Thư nói gì cả, cầm thìa ăn cơm.
Mấy vũ khí bị Ninh Thư đối xử như vậy, sắc mặt rất khó coi, ánh mắt nhìn Cung nỏ Lal tràn ngập khinh bỉ.
Lal vốn là vũ khí tàn phẩm, đối với những vũ khí này có chút tự ti, giờ lại bị người ta đồng loại dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn.
Lòng nóng như chảo lửa.
Ninh Thư thấy Cung nỏ Lal cúi đầu, thở dài trong lòng.
Trời sinh có chút tự ti, giống như người bị què chân, lúc đối mặt với người bình thường luôn mặc cảm trong lòng.
Người đối mặt với người mạnh hơn mình, nhiều hay ít đều tự ti, con người đều có cảm xúc tự ti.
Đợi tí nữa khẳng định phải đánh bại năm vũ khí này mới có thể khiến hắn có được chút tự tin.
Ăn xong, Ninh Thư cùng Mai Tử Khanh đến sân luyện võ, 6 đấu 2.
“Milo. ” Mai Tử Khanh hô một tiếng, vũ khí Milo liền hóa thành một thanh kiếm, thân kiếm loé sáng, tua kiếm xinh đẹp.
Tóm lại là một vũ khí vừa đẹp vừa lợi hại.
Mai Tử Khanh nắm lấy chuôi kiếm, vẽ một đường trong không trung, rất đẹp.
Xung quanh sân luyện võ còn có không ít thị nữ vây quanh, hô Mai Tử Khanh cố lên.
Mai Tử Khanh nháy mắt với Ninh Thư, thoáng cái lại nháy, Ninh Thư nghĩ chắc mắt cô ấy bị chuột rút.
Mai Tử Khanh cầm kiếm phóng về phía Ninh Thư, Ninh Thư giơ tay, cầm nỏ.
Tránh khỏi Mai Tử Khanh, sau đó bắn một mũi tên về phía cô.
Một tấm khiên xuất hiện trong tay Mai Tử Khanh, chặn đứng mũi tên của Lal.
Ninh Thư: ….
Thật mẹ nó phạm quy.
Ninh Thư trực tiếp xông lên, đạp một cước thật mạnh vào tấm khiên.
Mai Tử Khanh bị Ninh Thư đạp lui về sau vài bước, tay nắm tấm khiên đã tê rần.
Sức lực ghê gớm thật.
Bị Ninh Thư trực tiếp đá chắc cảm giác của tấm khiên cũng không được tốt, lập tức khó chịu.
Ninh Thư lại đạp một cước, thẳng thắn khiến tấm khiên rời tay Mai Tử Khanh.
Tấm khiên loảng xoảng rơi xuống đất.
Ninh Thư lại phóng một mũi tên về phía Mai Tử Khanh, Mai Tử Khanh trực tiếp lấy kiếm chắn, đinh đinh một tiếng, trên thân kiếm xuất hiện một chút vết tích.
Thân kiếm chấn động qua lại.
Mai Tử Khanh tất nhiên không thể sử dụng kiếm nữa, hô: “Ban.”
Một thanh trường thương xuất hiện trên tay Mai Tử Khanh, đầu thương sắc bén, dây tua đỏ chói mắt.
Thật là cái này còn xinh đẹp hơn cái khác.
Mai Tử Khanh xinh đẹp múa thương tấn công Ninh Thư.
Ninh Thư không có vũ khí cận chiến, chỉ có thể tránh né trường thương, thương đâm về phía đầu cô.
Ninh Thư vươn tay nắm lấy thương, hai bên đều cầm thương, ai cũng không thả ra, Ban đáng thương bị hai cô gái dùng bạo lực lôi kéo.
Mai Tử Khanh có chút tức giận, trực tiếp ném trường thương đi.
Mấy vũ khí đều biến lại thành người, trên người đều có vết thương, trông rất chật vật, mà Lal thì vẫn bình thường.
Mai Tử Khanh cố tình làm vậy, dựa vào thực lực của cô cùng với mấy vũ khí mạnh, cũng không đến mức thua được.
Mai Tử Khanh quay chân hướng về phía người đàn ông đang đứng ở lan can phía trước nói: “Cha, cha nhìn xem, rõ ràng con có nhiều vũ khí như vậy mà không đánh nổi một con nhóc nông thôn.”
Ninh Thư: Con nhóc nông thôn….
Người được Mai Tử Khanh gọi là cha khá mập mạp, giống ông nào đó trong tờ dolar Mĩ, cười híp mắt nói: “Có phải là ít vũ khí quá không, cha mua cho con thêm nhiều vũ khí lợi hại nữa nhé.”
Mai Tử Khanh: …
Ninh Thư: …
Lại mua thêm vài vũ khí nữa cũng là cặn bã mất.
“Không phải, cha, con phải ra ngoài rèn luyện, con bé nông thôn kia chỉ dựa vào một vũ khí mà đã có thể đánh bại con, con muốn ra ngoài học hỏi thêm kinh nghiệm.”
Mai Tử Khanh dường như phải xuất ra hết vẻ nhõng nhẽo, làm nũng với người đàn ông giống bảo khố dolar Mĩ kia.
Bảo khố dolar Mĩ vốn đang cười tít mắt, nghe con gái nói vậy, gương mặt lập tức trở nên nghiêm túc: “Việc này không thể được, con là con gái duy nhất của cha, lỡ như xảy ra chuyện gì thì phải làm sao bây giờ?”
“Cha còn hi vọng con tìm được cho cha một thằng con rể, sinh một đứa cháu ngoan ngoãn, con xảy ra chuyện thì gia nghiệp to lớn này của ta biết giao cho ai?”
Ninh Thư thờ ơ đứng bên nhìn, dù sao cũng không liên quan gì đến cô.
Mai Tử Khanh nói: “Con có nhiều vũ khí như vậy, người bình thường không phải đối thủ của con.”
“Con ngay cả con bé nông thôn này cũng đánh không lại, còn đòi đánh được ai?” Bảo khố dolar Mĩ lắc đầu không đồng ý.
Cha Mai Tử Khanh rất béo, ngay cả cổ cũng không nhìn thấy, y như một người tuyết vậy.
Ninh Thư: Con bé nông thôn gào thét…..
Mai Tử Khanh nháy nháy mắt với Ninh Thư, Ninh Thư ho khan một tiếng, mở miệng nói: “Cháu cũng phải là con nhóc nông thôn bình thường, cháu đã giết rất nhiều thú mặt trăng, bao nhiêu rồi ấy nhỉ?”
Ninh Thư quay đầu hỏi Lal: “Bao nhiêu nhỉ?”
“58 con.” Lal lập tức nói.
Ninh Thư hơi nâng cằm, kiêu ngạo nói: “58 con thú mặt trăng, tròn 58 con.”
Bảo khố dolar Mĩ mặt đầy dấu chấm hỏi: “Cho nên, thì sao?”
“Cho nên cháu không phải con nhóc nông thôn bình thường, bác yên tâm giao con gái cho cháu đi, cũng có thể phái thêm người đi theo, con gái bác nếu không ra ngoài thì chắc chắn sẽ không cam lòng sinh con nối dõi tông đường đâu.”
Bảo khố dolar Mĩ vẻ mặt hờ hững: “Con nhóc này là ai, làm gì đến lượt cháu nói chuyện?”
“Cháu là con gái của nhũ mẫu của con gái bác.”
“Nhũ mẫu đã chết lâu rồi.” Bảo khố dolar Mĩ nói.
Ninh Thư: “Cho nên bây giờ cháu là cô nhi.”
Mai Tử Khanh gật đầu: “Con muốn ra ngoài thăm thú một thời gian, nói không chừng vừa đi đã gặp được người đàn ông mình thích, mang về một đứa nhỏ cho cha đó.”
Bảo khố dolar Mĩ hơi do dự: “Nhất định phải đi?”
“Nhất định phải đi.”
Bảo khố dolar Mĩ thu xếp một vài người, còn đưa thêm một vũ khí mạnh mẽ cho Mai Tử Khanh khế ước.
Mai Tử Khanh: ….
Chỉ năm vũ khí đã khiến cô ăn không tiêu, giờ lại phải thêm cái khế ước nữa.
Không phải vũ khí trung thành đáng tin, mà lại thêm một phiền toái.
Mà quan hệ giữa vũ khí mới và vũ khí cũ cũng là vấn đề lớn.
Vẻ mặt Ninh Thư lạnh nhạt, người và người với nhau sao khác biệt lớn như vậy.