“Mẹ, con mơ thấy, hơn mười năm sau, mẹ ôm con khóc.”
“Được rồi, đừng lải nhải nữa.” Mẹ Ninh Thư nhịn không được cắt ngang cô, “Mẹ thấy con mơ đến ngu người rồi.”
“Con nhóc lừa đảo xấu xa Ninh Thư kia nhanh chân lên, anh mà bị phạt đến trễ, anh cho mày đẹp mặt.” Anh hai dưới tầng gào to.
“Đến đây.” Ninh Thư khoác cặp, mẹ Ninh Thư nhét chút tiền vào cặp cô, “Nếu đói thì đến trường mua chút đồ ăn.”
Ninh Thư vâng một tiếng, vui vẻ chạy xuống tầng.
“Xem tuyệt thế võ công của ta đây.” Ninh Thư vừa xuống tầng, tung một chưởng vào anh hai Ninh.
Anh hai Ninh ôm bóng rổ, không hề động một chút nào, vẻ mặt không hiểu chuyện gì nhìn nắm tay em gái đang đặt trên ngực cậu.
“Mày ngủ đến ngu rồi à.” Anh hai Ninh búng trán Ninh Thư.
Anh hai Ninh mặc đồ thể thao, vừa nhìn đồng hồ điện tử trên tay liền giật mình, “Trời ạ, đã muộn như vậy rồi, sáng nay Diệt Tuyệt sư thái còn lên lớp sớm nữa.”
Anh hai Ninh kéo Ninh Thư chạy ra khỏi căn hộ nhỏ, ngoài cửa không một bóng người.
“Đm, cái tên Ninh Vinh kia chuồn trước rồi.” Ninh Diệu nhanh chóng dắt xe đạp ra, để Ninh Thư ngồi lên.
“Anh xuất hiện trong giấc mơ của em.” Ninh Thư nói.
“Mày nói gì?” Ninh Diệu không quay đầu lại hỏi.
Ninh Thư ngồi trên xe, gãi gãi lòng bàn tay, lớn tiếng nói: “Em nói là em mơ, trong giấc mơ em vô cùng lợi hại.”
“Đã bảo là mơ mà, ngốc vừa thôi.” Ninh Diệu hùng hục đạp xe, rốt cuộc cũng đuổi kịp Ninh Vinh đang nhàn nhã đạp xe phía trước.
Ninh Thư đột nhiên cảm thấy tên bố mẹ đặt đúng là quá tùy ý, Ninh Vinh, Ninh Diệu, Vinh Quang, Vinh Quang*.
*宁荣(Ninh Vinh) , 宁耀(Ninh Diệu), 荣耀( Vinh Quang): Ghép tên hai anh của Ninh Thư lại sẽ thành Vinh Quang.
“Vinh Quang, lần nào cũng là em đèo cái của nợ này, lần sau anh đèo nó đi.” Ninh Diệu tức giận hét lên với anh trai.
“Anh sắp thi cấp 3 rồi, thời gian vô cùng quý giá.” Ninh Vinh bình thản nói.
“Cái con khỉ, lần trước thấy anh đèo một em gái, chắc là để dành vị trí yên sau cho em ấy chứ gì.” Ninh Diệu lập tức vạch trần lí do vớ vẩn của anh trai.
Ninh Thư: …
“Ai là của nợ?” Ninh Thư chống nạnh, “Em phải về nói cho mẹ biết anh yêu sớm.”
Ninh Thư chỉ vào anh cả, “Chả lẽ cô em gái này lại kém hơn mấy em gái ngoài kia sao?”
Ninh Vinh nhìn lướt qua Ninh Thư, “Kém hơn.”
“Anh lớn lên không phải như này, lúc trước anh rõ ràng chín chắn có trách nhiệm, không ngờ anh lại là người như vậy.” Ninh Thư chống nạnh nói.
“Mày bị ngu à, ngủ đến đần độn, có thể quên đi rồi đấy.” Ninh Vinh chế nhạo nói, khom lưng đạp xe, nhanh chóng biến mất.
“Đệt, đồ đê tiện Vinh Quang.” Anh hai Ninh hùng hục đạp xe, “Mày có thể ăn ít đi được không, quá nặng, chở không nổi.”
Ninh Thư: “Em đã ăn sáng đâu.”
Ninh Thư ngẩng đầu, ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá ven đường, hơi chói mắt.
Ninh Thư lấy tay che ánh sáng.
Cô thực sự đã có một giấc mơ kỳ lạ, cô không có sức mạnh có thể dời non lấp biển, cũng không có năng lực xem tướng.
Không có gì cả, cô bây giờ là một cô gái nhỏ bình thường, một cô gái nhỏ mười một tuổi.
Đó chẳng qua là một giấc mộng.
“Anh hai, em mơ thấy mình trở thành đủ loại người, gặp rất là nhiều trai đẹp, đẹp hơn anh với anh cả nhiều.” Ninh Thư túm lấy áo Ninh Diệu, vẻ mặt mờ mịt.
Giờ cô đang mơ, hay những chuyện từng trải qua kia là mơ.
Không biết đâu mới là thật.
“Chậc…” Anh hai Ninh phanh xe, quay đầu nhìn chằm chằm Ninh Thư, “Mày không sao chứ, anh thấy đầu óc mày có vấn đề rồi.”
Đến trường, Ninh Diệu gửi xe xong thì đi về khu cấp hai, Ninh Thư qua khu tiểu học.
Ninh Thư học lớp 6*.
*bên TQ, tiểu học có 6 khối lớp
Vào phòng học, nhìn cái bàn, nhìn bảng đen, lại khiến cô có loại cảm giác như cách một thế hệ.
Ninh Thư ngồi vào chỗ của mình, đột nhiên có người từ đằng sau kéo tóc cô, da đầu đau rát.
Đầu bị kéo lệch luôn.
“Ninh Thư, nay cậu đeo nơ hoa khó coi quá trời, để tớ lấy xuống giùm cậu.” Trên tay nhóc béo ngồi sau Ninh Thư đang cầm nơ hoa của cô, vô cùng đắc ý nói.
“Tên béo chết bầm, trả đây.” Nhóc béo chạy đi, le lưỡi với Ninh Thư.
Đúng lúc này giáo viên bước vào phòng học, Ninh Thư la lớn: “Thầy ơi, tên béo chết bầm này giật tóc em, còn tháo kẹp tóc hoa trên đầu em nữa.”
“Em không giật.”
“Ra ngoài đứng phạt cả đi, con trai gì lại đi trêu con gái, cướp đồ của con gái lại còn giật tóc cô bé.”
“Là bạn bè, sao lại kêu bạn là nhóc béo chết bầm, cả hai ra ngoài đứng phạt hết.”
Ninh Thư và nhóc béo đều ra ngoài cửa đứng, nhóc béo đưa kẹp tóc cho Ninh Thư, “Trả lại là được chứ gì, không ngờ cậu là người như vậy, còn đi mách thầy.”
Ninh Thư cầm lấy nơ kẹp lên tóc, “Lần sau còn dám giật tóc tớ, tớ bảo hai anh tớ đánh cậu.”
“Cậu thật đáng ghét, tớ không chơi với cậu nữa.” Nhóc béo xê ra xa Ninh Thư.
Ninh Thư cúi đầu, có một giọt máu rơi xuống đất.
Ninh Thư ngẩn người, cảm giác xoang mũi ấm ấm, lấy tay quẹt một cái, quẹt ra cả đống máu.
Ninh Thư nhỏ lấy tay bịt mũi, nhưng máu vẫn không ngừng chảy ra.
“Cậu làm sao thế, á, cậu chảy máu mũi rồi.” Nhóc béo lập tức chạy vào phòng học la lớn: “Thầy ơi, Ninh Thư bị chảy máu mũi rồi.”
Giáo viên chạy ra, nhanh chóng mang Ninh Thư đến nhà vệ sinh, lấy nước lạnh vỗ vào cổ, đủ các loại phương pháp cầm máu.
Sau khi chảy không biết bao nhiêu máu mũi, rốt cuộc mãi mới ngừng.
Sắc mặt Ninh Thư tái nhợt ngồi tại chỗ, trên mũi có nút giấy bịt lại, tựa vào bàn mà ngủ.
Thầy giáo giảng bài có chút không hiểu.
Đến lúc tan học, Ninh Vinh qua đón Ninh Thư, nhìn thấy mũi Ninh Thư bịt giấy liền vội vàng hỏi: “Mày bị sao thế?”
Ninh Thư lắc đầu, “Không có gì, chỉ là chảy máu mũi thôi.”
Ninh Vinh là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, trưởng thành hơn em trai Ninh Diệu một chút, “Mau về nhà, để mẹ dẫn đi bệnh viện khám xem.”
“Ò, không sao đâu, có điều em luôn cảm thấy mình đã quên gì đó?” Ninh Thư bóp bóp đầu, cảm giác đầu óc trống rỗng.
“Chảy máu mũi, chảy luôn chỉ số thông minh rồi?” Ninh Vinh ngồi xổm xuống, “Anh cõng mày.”
Ninh Thư nằm trên lưng Ninh Vinh, “Hình như em đã mơ, nhưng không nhớ là mơ cái gì.”
“Màyđể quên não ở nhà rồi.” Ninh Vinh nói.
Bờ vai thiếu niên không tính là rộng lớn, mặc áo sơ mi trông anh tuấn bảnh bao.
Là khuôn mẫu cho mối tình đầu của con gái.
“Anh hai đâu?” Ninh Thư hỏi.
“Chơi bóng rổ rồi.”
Nói chuyện tới lán xe, Ninh Vinh dắt xe ra.
Ninh Thư ngồi đằng sau, đầu dựa vào lưng Ninh Vinh.