Ninh Vinh đạp xe đến cổng trường, một cô gái mặc váy nhìn thấy Ninh Vinh liền vội vàng vẫy tay gọi Ninh Vinh.
Ninh Vinh phanh xe lại, chống một chân xuống nói với cô gái: “Hôm nay mình không đèo cậu được, em gái mình bị bệnh.”
Cô gái thấy Ninh Thư ngồi ở yên sau, trong mũi phải bịt giấy thì gật đầu nói, “Không sao, mình tự về được.”
“Ừm.” Ninh Vinh chuẩn bị đạp đi, lại quay lại nói với cô gái: “Không thì cậu đợi ở đây đi, mình đưa em gái về rồi sẽ tới đón cậu.”
Ninh Thư: …
Trình độ trọng sắc này quả thực không ai bằng.
“Anh, đợi đến lúc anh quay lại thì trời đã tối rồi.” Mũi Ninh Thư bị chặn, giọng nói có hơi ồm.
“Vậy cậu đừng đợi mình.” Ninh Vinh vẫy tay với cô gái.
“Không sao, mình có thể đợi cậu quay lại.” Cô gái vội vàng nói.
Ninh Thư chẹp chẹp hai tiếng, “Em phải mách mẹ anh yêu sớm.”
“Vậy giờ mày xuống xe đi, đã đưa về rồi thì chớ, lại còn không biết cảm ơn một tiếng.” Ninh Vinh giẫm lên bàn đạp, phóng như bay.
Ninh Thư híp mắt, tựa vào lưng Ninh Vinh.
Rõ ràng đã mơ, nhưng chẳng nhớ được cái gì.
Cô cũng không nghe hiểu chương trình học trên lớp.
Cô là một đứa trẻ mười một tuổi.
Một số ký ức dần biến mất khỏi tâm trí cô.
Ninh Vinh đưa Ninh Thư đến cửa nhà xong lập tức quay xe, trở lại đón cô gái kia.
“Con bị sao vậy, sao lại chảy máu mũi?” Mẹ Ninh Thư rút giấy ra khỏi mũi cô.
“Mẹ nhẹ chút.” Ninh Thư che mũi, cũng may không chảy máu tiếp.
“Mẹ đưa con đến bệnh viện.” Mẹ Ninh Thư nói.
“Bố đâu ạ?” Ninh Thư nhìn vào phòng khách, không nghe thấy tiếng của bố.
Bố Ninh Thư mở một công ty chế tác game nhỏ, kiếm được chút tiền, cũng có thể coi là cuộc sống giàu có.
“Bảo là có cái hạng mục gì đấy sẽ bận một thời gian, dạo này có thể không trở về, ăn ngủ ở công ty luôn.”
Ninh Thư ồ một tiếng, đầu óc hơi hỗn loạn, chế tác game, chắc là cô cũng làm được ha.
“Con muốn gặp bố, con muốn giúp bố làm game.” Ninh Thư vô thức nói.
“Con thì giúp được cái gì, không gây cản trở đã là giúp rồi, trình độ của con thi toán còn không đạt, lại còn muốn làm game.” Mẹ Ninh nhịn không được nói.
“Ồ.” Đầu Ninh Thư vẫn hỗn loạn.
“Giờ mẹ đưa con đi bệnh viện, mẹ nói cho con biết, chảy máu mũi không phải chuyện nhỏ đâu.” Mẹ Ninh Thư nói.
Ninh Thư đặt cặp sách xuống, nhìn đi nhìn lại bàn tay nhỏ bé của mình, sao có thể nhỏ như vậy?
Ninh Thư chống cằm, đợi mẹ thay quần áo rồi xách túi đi xuống lầu.
Mẹ Ninh Thư viết giấy nhớ dán trên tủ lạnh, bảo hai đứa con trai tự làm đồ ăn, mẹ dẫn em đi bệnh viện kiểm tra thân thể.
Mẹ Ninh Thư đi lấy xe, Ninh Thư đứng ở cửa chờ mẹ.
Ninh Thư ngẩng đầu nhìn lên trời, lấy tay che đi một tí, qua kẽ tay thấy được ánh nắng.
“Ninh Thư, mau lên đây, nhanh lên.” Vẻ mặt mẹ Ninh hoảng hốt, kinh hãi đến độ vặn vẹo.
“Sao thế mẹ?” Ninh Thư lập tức lên xe, “Mẹ, sao mẹ hoảng sợ thế.”
“Anh con bị tai nạn, anh cả con.” Mẹ Ninh lái xe chạy về phía bệnh viện.
Ninh Thư nắm chặt dây an toàn, quay đầu nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu của mẹ.