Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 1676: Tín ngưỡng của tôi (3)



Edit: Đam

Beta: Bạc Hà, EE

Ninh Vinh đạp xe đến cổng trường, một cô gái mặc váy nhìn thấy Ninh Vinh liền vội vàng vẫy tay gọi Ninh Vinh.

Ninh Vinh phanh xe lại, chống một chân xuống nói với cô gái: “Hôm nay mình không đèo cậu được, em gái mình bị bệnh.”

Cô gái thấy Ninh Thư ngồi ở yên sau, trong mũi phải bịt giấy thì gật đầu nói, “Không sao, mình tự về được.”

“Ừm.” Ninh Vinh chuẩn bị đạp đi, lại quay lại nói với cô gái: “Không thì cậu đợi ở đây đi, mình đưa em gái về rồi sẽ tới đón cậu.”

Ninh Thư: …

Trình độ trọng sắc này quả thực không ai bằng.

“Anh, đợi đến lúc anh quay lại thì trời đã tối rồi.” Mũi Ninh Thư bị chặn, giọng nói có hơi ồm.

“Vậy cậu đừng đợi mình.” Ninh Vinh vẫy tay với cô gái.

“Không sao, mình có thể đợi cậu quay lại.” Cô gái vội vàng nói.

Ninh Thư chẹp chẹp hai tiếng, “Em phải mách mẹ anh yêu sớm.”

“Vậy giờ mày xuống xe đi, đã đưa về rồi thì chớ, lại còn không biết cảm ơn một tiếng.” Ninh Vinh giẫm lên bàn đạp, phóng như bay.

Ninh Thư híp mắt, tựa vào lưng Ninh Vinh.

Rõ ràng đã mơ, nhưng chẳng nhớ được cái gì.

Cô cũng không nghe hiểu chương trình học trên lớp.

Cô là một đứa trẻ mười một tuổi.

Một số ký ức dần biến mất khỏi tâm trí cô.

Ninh Vinh đưa Ninh Thư đến cửa nhà xong lập tức quay xe, trở lại đón cô gái kia.

“Con bị sao vậy, sao lại chảy máu mũi?” Mẹ Ninh Thư rút giấy ra khỏi mũi cô.

“Mẹ nhẹ chút.” Ninh Thư che mũi, cũng may không chảy máu tiếp.

“Mẹ đưa con đến bệnh viện.” Mẹ Ninh Thư nói.

“Bố đâu ạ?” Ninh Thư nhìn vào phòng khách, không nghe thấy tiếng của bố.

Bố Ninh Thư mở một công ty chế tác game nhỏ, kiếm được chút tiền, cũng có thể coi là cuộc sống giàu có.

“Bảo là có cái hạng mục gì đấy sẽ bận một thời gian, dạo này có thể không trở về, ăn ngủ ở công ty luôn.”

Ninh Thư ồ một tiếng, đầu óc hơi hỗn loạn, chế tác game, chắc là cô cũng làm được ha.

“Con muốn gặp bố, con muốn giúp bố làm game.” Ninh Thư vô thức nói.

“Con thì giúp được cái gì, không gây cản trở đã là giúp rồi, trình độ của con thi toán còn không đạt, lại còn muốn làm game.” Mẹ Ninh nhịn không được nói.

“Ồ.” Đầu Ninh Thư vẫn hỗn loạn.

“Giờ mẹ đưa con đi bệnh viện, mẹ nói cho con biết, chảy máu mũi không phải chuyện nhỏ đâu.” Mẹ Ninh Thư nói.

Ninh Thư đặt cặp sách xuống, nhìn đi nhìn lại bàn tay nhỏ bé của mình, sao có thể nhỏ như vậy?

Ninh Thư chống cằm, đợi mẹ thay quần áo rồi xách túi đi xuống lầu.

Mẹ Ninh Thư viết giấy nhớ dán trên tủ lạnh, bảo hai đứa con trai tự làm đồ ăn, mẹ dẫn em đi bệnh viện kiểm tra thân thể.

Mẹ Ninh Thư đi lấy xe, Ninh Thư đứng ở cửa chờ mẹ.

Ninh Thư ngẩng đầu nhìn lên trời, lấy tay che đi một tí, qua kẽ tay thấy được ánh nắng.

“Ninh Thư, mau lên đây, nhanh lên.” Vẻ mặt mẹ Ninh hoảng hốt, kinh hãi đến độ vặn vẹo.

“Sao thế mẹ?” Ninh Thư lập tức lên xe, “Mẹ, sao mẹ hoảng sợ thế.”

“Anh con bị tai nạn, anh cả con.” Mẹ Ninh lái xe chạy về phía bệnh viện.

Ninh Thư nắm chặt dây an toàn, quay đầu nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu của mẹ.

“Mẹ.”

Mẹ Ninh nắm chặt tay lái, khớp xương trắng bệch, đạp chân ga.

Vành mắt bà ngập nước.

Trong lòng Ninh Thư vô cùng hoảng sợ, đột nhiên phải đối diện với biến cố.

Ninh Thư nhìn thấy đèn đường đã chuyển sang màu đỏ,” Mẹ, mau dừng xe, dừng xe.”

Mẹ Ninh vội vàng đạp chân phanh, nhưng lại dừng lại giữa đường, một chiếc xe hạng nặng đang lao tới.

Đồng tử Ninh Thư co lại, hình ảnh chiếc xe tải phản chiếu trong con ngươi ngày một phóng to.

Giống như một cảnh quay chậm, đầu Ninh Thư quay cuồng.

“Ninh Thư.” Mẹ Ninh hét lên chói tai, hoảng sợ ôm lấy Ninh Thư.

Pha quay chậm trở nhanh, oành một tiếng, màng nhĩ Ninh Thư vang lên một tiếng động lớn, đầu óc quay cuồng.

Xe tải lớn va vào xe con, xe con lăn vài vòng.

Ninh Thư bị mẹ Ninh ôm chặt, che gọn dưới người.

Trên người mẹ Ninh đều là mảnh thủy tinh, đầu đầy máu tươi.

Ninh Thư liều mạng thoát ra khỏi xe.

Vết thương trên người không ngừng chảy máu, máu mũi làm ướt quần áo trước mặt.

“Cứu mẹ cháu với.” Ninh Thư than khóc cầu cứu người xung quanh.

“Mẹ ơi, mẹ.” Ninh Thư hét lên, nhìn về phía những người vây xem, “Xin mọi người gọi xe cấp cứu giùm cháu với.”

Ninh Thư gào khóc, máu mũi vẫn cứ chảy, cả người giống như bị máu loãng thấm đẫm.

Máu của mẹ, máu của cô, người Ninh Thư run rẩy, không khống chế được mà run rẩy.

Sợ hãi khủng hoảng cùng bất lực, “Cầu xin mọi người cứu mẹ cháu, cứu mẹ cháu với.”

Xung quanh có người gọi điện thoại cấp cứu.

Ninh Thư bò tới cạnh xe, gào lên với mẹ đang nằm bên trong: “Mẹ ơi, mẹ đừng bỏ lại Ninh Thư, con sợ lắm, con sợ lắm.”

Ninh Thư cuộn mình lại thành một cục.

Ninh Thư nhỏ chính là một người không có sức mạnh, một người bình thường không có thứ gì cả, sợ hãi hoảng loạn.

Trong lòng khẩn cầu ai đó cứu mẹ cô đi.

Mẹ cô, anh cô.

“Mẹ, mẹ tỉnh lại đi, Ninh Thư sợ, sợ lắm.” Ninh Thư khóc, trong mũi và miệng toàn là máu.

Ninh Thư co người lại, đầu đau muốn nứt, máu mũi chảy càng ngày càng nhiều.

Không được để bản thân ngất đi.

Có cách nào mới có thể cứu được mẹ, có cách nào không?

Xe cứu thương đến rất muộn, lúc nó đến, Ninh Thư nhỏ mờ mịt đứng một bên nhìn các bác sĩ và y tá mặc áo khoác trắng.

Họ cấp cứu cho mẹ cô, cuối cùng lắc đầu, “Không còn biểu hiện của sự sống, không cứu được nữa.”

Một miếng vải trắng phủ lên người mẹ Ninh, phủ qua đầu.

Ninh Thư chết lặng, nhào lên người mẹ Ninh, “Mẹ, con sợ lắm, đừng bỏ lại con.”

“Còn một đứa nhỏ nữa, mau cứu nó.”

Bác sĩ ôm Ninh Thư đang hôn mê vào trong xe, hướng về bệnh viện.

“Đứa bé này bị bệnh bạch cầu.”

“Hơn nữa còn bị nhiễm trùng, nhanh chóng thông báo cho người nhà.”

NInh Thư mơ mơ màng màng nghe thấy những lời như vậy.

Bệnh bạch cầu.

Cô bị bệnh bạch cầu, anh trai gặp tai nạn, mẹ chết vì tai nạn, cô mắc bệnh bạch cầu.

Cô không sống được bao lâu nữa phải không?

Vì sao cô lại gặp những chuyện này, vì sao?

Ninh Thư mở to mắt, nhìn trần bệnh viện, quanh chóp mũi đều là mùi thuốc khử trùng.

“Mẹ với anh cháu thế nào rồi?” Ninh Thư nắm lấy áo bác sĩ.

“Anh cháu là ai, mẹ cháu vì đầu chịu lực va đập cực lớn, cổ còn bị thủy tinh đâm, đã qua đời rồi.”

Bàn tay nắm áo bác sĩ của Ninh Thư run lên, lại hỏi: “Vậy anh cháu thì sao? Anh Ninh Vinh?”

“Vẫn đang được cấp cứu.” Bác sĩ nói.

Tay Ninh Thư vô lực buông xuống.

“Bệnh của cháu cần phải nằm viện quan sát, trị liệu kịp thời vẫn có thể sống.”