Bất hạnh rơi xuống nhà bọn họ giống như phản ứng dây chuyền.
Là do cô bị chảy máu mũi nên mới xảy ra những chuyện như vậy, nếu không Ninh Vinh cũng sẽ không đưa cô về nhà trước rồi lại quay lại đón cô gái đó.
Để mà gặp tai nạn.
Còn vì Ninh Diệu bận chơi bóng rổ nên không ai đến đón cô, nhiệm vụ đưa cô về nhà liền rơi xuống người Ninh Vinh.
Ninh Thư nhìn chằm chặp trần nhà, bệnh bạch cầu, người bị loại bệnh này nhất định sẽ chết.
Cô sẽ chết hay sống.
Không biết anh cả giờ sao rồi?
Ninh Thư cảm thấy trong lòng trống rỗng, đầu óc cũng trống rỗng.
Vô cùng trống rỗng, muốn khóc cũng khóc không được.
Cửa phòng bệnh mở ra, Ninh Diệu bước vào, trên người vẫn đang mặc đồng phục chơi bóng rổ, trên áo in số 5 to bự.
“Anh.” Ninh Thư gọi.
Trên người Ninh Diệu hơi bẩn, vẻ mặt cậu mơ màng, ôm lấy đầu, gào lên với Ninh Thư: “Vì sao, vì sao chuyện này lại xảy ra trong nhà chúng ta.”
Đúng vậy, vì sao những bất hạnh này lại đến với chúng ta.
Nước mắt Ninh Thư không thể khống chế mà trào ra, cô không có năng lực thay đổi những chuyện này, đứng trước sự cố bất ngờ, cô càng không có năng lực thay đổi.
Sinh mạng mong manh vô cùng, mẹ chết rồi, cô bị bệnh bạch cầu, có thể mai sẽ chết, có thể tối nay lúc ngủ sẽ chết.
Mãi tràn ngập sự không xác định.
Cô không có sức mạnh để bảo vệ gia đình của mình.
Ninh Thư vò đầu, cô nhất định đã quên gì đó, quên cái gì vậy.
Sao cô lại biến thành như này, trở nên bất lực như vậy, gào khóc rơi lệ.
Tai cô ù đi, văng vẳng bên tai là tiếng xe trượt trên mặt đất, âm thanh kim loại ma sát với mặt đất.
Đau quá, đau quá.
“Anh hai, đi gặp anh cả, gặp anh cả.” Mũi Ninh Thư lại chảy máu, từng giọt từng giọt nhỏ xuống chăn bông trắng toát.
Ninh Diệu sợ tới phát khóc, nhanh chóng lấy giấy giúp Ninh Thư lau máu.
Thế nhưng có lau kiểu gì cũng không hết, tờ giấy giống như chiếc khăn mặt ướt sũng, vô cùng dọa người.
Ninh Diệu chỉ muốn nện quả bóng rổ vào mặt Ninh Thư.
Đứa em gái này lớn lên trông bình thường, tính cách còn không tốt, cậu muốn có một cô em gái mềm mại xinh xắn đáng yêu cơ.
Cậu và Ninh Vinh chắc chắn sẽ không xuất hiện tình trạng cuồng em gái.
Muốn cuồng cũng không cuồng nổi.
“Em xấu chỗ nào, răng không hô, ngũ quan không lệch, mi thanh mục tú, thế nào gọi là xấu?” Ninh Thư cắn sandwich.
“Rất bình thường, không có cảm giác kinh diễm.” Anh cả Ninh Vinh nói.
“Xì, em mới là diện mạo cao cấp, thuộc loại càng nhìn gần càng thu hút, cái cảm giác kinh diễm của anh là vẻ đẹp tầm thường, đồ anh trai ngu ngốc.” Ninh Thư khinh thường nói.
“Ý, em nhớ đêm qua em có mơ về anh, mơ gì ấy nhỉ?” Ninh Thư nhìn chằm chằm Ninh Vinh, hồi lâu không nhớ ra.
Trong đầu một mảng trống rỗng, trong lòng cũng trống rỗng.
“A, đúng, mẹ, anh cả yêu sớm, con thấy sau xe anh ấy chở một cô gái.” Ninh Thư kêu lên với mẹ đang ở trong phòng bếp.
“Ninh Thư.” Ninh Vinh lấy gối trên ghế sofa ném vào mặt Ninh Thư.
Gối rơi xuống đất, mũi Ninh Thư chảy máu.
“Chảy máu mũi?” Ninh Vinh hơi kinh ngạc nhìn Ninh Thư, sau đó lấy gối ném bộp vào mặt Ninh Diệu.
“Mày xem, anh hai mày không chảy máu, mũi mày sao lại yếu như vậy, thế mà chảy máu mũi?” Ninh Vinh nhanh chóng lấy giấy lau mũi cho Ninh Thư.
Cả nhà đều vây lại, máu mũi lau mãi không hết.
“Ngẩng đầu lên, đừng để máu mũi chảy ra.” Anh hai Ninh ra chủ ý.
“Thế máu chảy xuống cổ họng ạ.” Ninh Thư tuyệt vọng vô ngần nói, đừng để người ta sặc chết chứ.
“Chồng, mau đưa con đi bệnh viện, đến bệnh viện.” Mẹ Ninh lo lắng nói.
“Anh đi lấy xe.”
Chuyến ra ngoại thành chơi bị nhỡ, hiện giờ cần đưa Ninh Thư đến bệnh viện.
Máu mũi chảy mãi không ngừng.
Cả nhà lên xe, cũng may là xe đa dụng, đủ chỗ ngồi.
Nhưng không biết vì lý do gì mà máu vẫn không khống chế được.