Ninh Thư thả một bao lì xì, chưa đầy một phút đã hết sạch.
Ninh Thư không vơ về được tí nào.
Hơn nữa vua vận khí là người có số hiệu 123.
Số hiệu này có chút thú vị.
“Có người mới đến, hoan nghênh.”
“Hoan nghênh.”
“Hoan nghênh.”
Đây là một nhóm chết sao, lạnh lùng như vậy, chỉ biết nói hai chữ hoan nghênh thôi hả?
Ninh Thư lại thả một bao lì xì, đảo mắt tiền lì xì lại hết.
Đm, quá nhanh.
Mà vua vận khí vẫn là người mang số hiệu 123.
Sao vua vận khí vẫn là hắn, bật hack à.
“Người mới là hoá thân của pháp tắc gì thế?”
Có người hỏi Ninh Thư, xem ra là do Ninh Thư thả hai cái lì xì nên thấy cứ tiếp tục lạnh lùng cũng không tốt.
Ninh Thư: “Pháp tắc thuộc tính thủy.”
“@8963, A Oản, hoá thân của pháp tắc thủy xuất hiện, xung khắc như nước với lửa, khắc tinh của cô đến rồi đây.”
A Oản? Ninh Thư từng nghe thấy cái tên này, hình như là nghe anh trai thơm nói.
A Oản là hoá thân của pháp tắc hoả?
A Oản trả lời rất nhanh, rất khách sáo chào hỏi Ninh Thư.
8963: “Chào cô, tôi là A Oản.”
Ninh Thư hơi khẩn trương xoa xoa hai tay, trả lời: “Tôi là Ninh Thư.”
8963: “Đừng nghe bọn họ nói bừa, bọn họ chỉ là rảnh đến phát chán muốn nhìn người khác cãi nhau cho vui.”
Cảm giác thật dịu dàng, Ninh Thư trả lời: “Ừm.”
8963: “Ở trong nhóm chơi vui vẻ.” A Oản nói một câu rồi off.
“Không thú vị.”
“Còn tưởng sẽ có chút xung đột chứ.”
“Không phải người ta nói thuỷ hoả bất dung sao?”
Ninh Thư rất bất đắc dĩ nhìn mấy người này, đóng giao diện chat.
Không nhất thiết phải tham gia nhóm này, nhưng có thể vào nhóm đồng nghĩa với việc có tư cách gia nhập một quần thể, thực lực được công nhận.
Cô và A Oản chưa từng gặp mặt, làm sao có thể nghe lời mấy người này mà có địch ý với đối phương được.
Từng bước lớn mạnh, mọi người đều không dễ dàng, có thể không gây thù thì sẽ không gây thù.
Đặt mình trong hoàn cảnh người khác, Ninh Thư cũng không muốn mình vô cớ đắc tội ai.
Tất cả đều là nhiệm vụ giả, rất có thể sẽ gặp lại trong nhiệm vụ, nói không chừng còn có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Nghe anh trai thơm nói A Oản là nữ nhiệm vụ giả mạnh nhất, luôn có điểm đáng để học tập.
Không có niềm tin vững chắc thì không thể trở thành cường giả.
Nhưng mà cái người mang số hiệu 123 này, cô thả hai bao lì xì, người đó đều là vua vận khí, chẳng lẽ không định nói với cô một câu cảm ơn.
Ninh Thư lười biếng duỗi lưng, mở sách ra xem kết cấu của tổ chức.
Mục đích của tổ chức này là xử lý oán niệm sâu nặng của nguyên chủ, oán niệm sâu nặng gây ảnh hưởng tới hoạt động bình thường của vị diện.
Tất nhiên nghịch tập đều phải trả giá.
Bình thường là lực linh hồn, nhưng cũng có giao dịch dùng linh hồn nguyên bản.
Loại này đều là nhiệm vụ vô cùng cực đoan.
Không có lực linh hồn nhưng còn linh hồn nguyên bản thì vẫn còn cơ hội làm lại lần nữa.
Nhưng nếu không có linh hồn nguyên bản, hoặc linh hồn nguyên bản bị khuyết thiếu thì con người sẽ bị tổn hại rất lớn, thậm chí không thể luân hồi.
Tóm lại đây là một tổ chức khổng lồ, bao gồm nhiệm vụ giả, hệ thống và người quản lý.
Hệ thống lại phân ra hệ thống đầu não, quản lý tất cả các hệ thống nhỏ, những hệ thống nhỏ này có hàng ngàn hàng vạn cái, đều là những linh hồn bị xóa trí nhớ trở thành hệ thống.
Không ai biết hệ thống đầu não trông như thế nào.
Cho dù là nhiệm vụ giả cũng phân cấp bậc.
Ngoài nhiệm vụ giả còn có quân đội linh hồn lớn mạnh.
Quân đội này tồn tại để xử lý những sự cố lớn trong vị diện.
Lúc vị diện xuất hiện chiến tranh, những người này sẽ ra quân.
Chiến tranh vị diện là gì? Là khi có người có sức mạnh tuyệt đối hoặc khoa học kỹ thuật phát triển đến cực hạn sẽ muốn đột phá vị diện, xâm chiếm vị diện khác, thậm chí phát hiện ra tồn tại của tổ chức rồi muốn thay thế nó.
Đừng đánh giá thấp tham vọng của con người.
Ninh Thư thở dài, không biết ai là người thành lập tổ chức này.
Ít nhất tổ chức này được thành lập là để giữ gìn hàng tỷ vị diện.
Tất cả nhiệm vụ giả đều là vì hàng tỷ vị diện này và những sinh linh không thể đếm hết bên trong.
Trao đổi lợi ích, nhiệm vụ giả trường sinh, có cơ hội trở nên lớn mạnh.
Đương nhiên, nhiệm vụ giả mạnh hơn cũng là để hoàn thành nhiệm vụ càng tốt.
Ninh Thư gấp sách lại, trong lòng rõ ràng dù thế nào thì sự tồn tại của tổ chức này cũng không giống như lời Nhạc Thanh nói.
Không phải nhàm chán mà đi bóc lột người khác.
Cho dù nội bộ lục đục cũng là chuyện thường.
Ninh Thư bỏ sách xuống, hỏi 2333: “Giáo Y nói có người báo hắn đến xem ta có phải bị tâm ma chiếm đoạt hay không, người đó là mi à?”
2333 hỏi: “Ai?”
“Mi.” Ninh Thư nói.
2333 nói: “Không phải tôi, tôi chỉ là một hệ thống nhỏ, sao có thể làm phiền hắn.”
Ninh Thư vuốt cằm, cô cũng không biết người nào quá ghê gớm.
Cô thực sự là một nhiệm vụ giả bình thường, vô cùng bình thường.
Trong lòng Ninh Thư nghi ngờ 2333, nhưng 2333 thề thốt phủ nhận.
Tính vài lần duyên phận của cô với Giáo Y cũng chưa đủ làm hắn chú ý đến cô.
Được rồi, mặc kệ, Ninh Thư vuốt mi tâm, nơi đó có một giọt nước.
Hiệu quả làm đẹp rất tốt, khiến khí chất của Ninh Thư trở nên khác hẳn.
Trong người như có suối nước chảy róc rách, âm thanh bắt tai.
Khí chất phi phàm.
Ninh Thư cười khanh khách, hy vọng điều này không phải mơ, không phải mơ nhé, không phải mơ.
Cảm thấy trước kia tất cả những lần cố gắng đến cạn kiệt sức lực đều xứng đáng, giúp cô trở thành hoá thân của pháp tắc.
“Ta cười đắc ý, ta cười đắc ý.” Ninh thư ngâm nga, 2333 cảm thấy rất tuyệt vọng.
*Ninh Thư hát bài “得意地笑” – Đắc ý cười vang, nhạc phim “Thiếu niên anh hùng”
“Biết cô đang vui nhưng mà có thể để ý đến cảm nhận của người khác một chút được không.”
2333 vốn đang kinh ngạc Ninh Thư thế mà có thể trở thành hoá thân của pháp tắc, nhất là nhìn thấy Ninh Thư đắc chí điên cuồng, trong lòng có hơi chua xót.
Đúng là kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc.
2333 thở dài, nhớ lại năm ấy…
Năm ấy đã xảy ra chuyện gì ấy nhỉ?
Ninh Thư nói: “Ta vất vả như vậy mới có thu hoạch, chẳng lẽ không thể tỏ ra vui mừng được chắc?”
“Chẳng lẽ muốn ta trầm mặt, nhìn trời oán thán, ôi, sao con lại thành hoá thân của pháp tắc, trời xanh đối với con thật tàn nhẫn, con không cần, không cần, không cần.”
2333 suýt chút nữa tức ói, tự sướng cũng vừa phải thôi.
Ninh Thư nằm trên sofa, mở hệ thống trò chuyện, nói với Mai Tử Khanh: [Tôi lĩnh ngộ được pháp tắc rồi.]
Mai Tử Khanh: [Đừng nói pháp tắc với tôi, giờ tôi đang thư thả, ở phòng đấu giá.]
Ninh Thư: …
Ninh Thư: [Ngày nào cũng đến phòng đấu giá tìm kích thích làm gì, cô mua được đồ không, còn lãng phí năm trăm công đức, đừng buông thả quá.]
Mai Tử Khanh: [Tôi nhìn trúng một thứ.]
Ninh Thư: [Thứ gì, đồ ở phòng đấu giá cũng đâu có rẻ.]
Mai Tử Khanh: [Mua không nổi, chỉ ngó vậy thôi.]
Ninh Thư: [Bao nhiêu, xem nhiều không tôi cho cô vay.]
Mai Tử Khanh: [Được rồi, chỉ là hạt cát trong sa mạc, cô cũng không có nhiều công đức như vậy.]