Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 1685: Vinh dự Thành chủ



Edit: Đam

Beta: Khánh Ngọc, Bạc Hà

Ninh Thư cảm thấy Mai Tử Khanh buông thả đến tận chân trời rồi.

Chắc là dùng cách này để chữa lành tổn thương trong tâm hồn đây.

Nhìn bên ngoài Mai Tử Khanh có vẻ bình thường nhưng có lẽ trong lòng cũng rất đau khổ.

Cứ thế mỗi ngày tự hành hạ bản thân đồng thời còn đi tìm kích thích.

Ninh Thư: [Ngó được cái gì vậy?]

Mai Tử Khanh: [Không có gì, không nhắn với cô nữa, bên này đang bán đấu giá một người đàn ông cực phẩm.]

Ninh Thư: [Đấu giá đàn ông?]

Phòng đấu giá thật không biết xấu hổ.

Ninh Thư: [Cô nhìn trúng người này rồi à?]

Mai Tử Khanh: [Làm gì có, tên này thật ra không tệ, hiện tại đang bị nhốt trong lồng, chỉ có miếng vải rách che đi nơi xấu hổ, cô muốn đến đây xem không, tôi đang ở Phong thành.]

Ninh Thư: [Tôi mà là loại người vì đàn ông mà bôn ba chắc, nhưng sao lại bị giam trong lồng đấu giá?]

Loại tổ chức này có thể xóa bỏ nhiệm vụ giả, nhưng mà sẽ không làm ra chuyện như nhốt người ta vào lồng bán đấu giá chứ?

[Thật ra cũng không thể coi là người, mặc dù là một người đàn ông cao to nhưng lại không có tư duy, đây là linh thạch thiên địa, là một số linh thạch được đất trời ưu ái sau đó hấp thụ linh khí và tinh hoa nhật nguyệt, cuối cùng hóa hình.]

Ninh Thư đảo mắt: [Tôn Ngộ Không à.]

Mai Tử Khanh: [Cái rắm, đẹp trai hơn Tôn Ngộ Không nhiều, hắn không lắm lông như vậy.]

Mai Tử Khanh: [Ngốc ngốc ngơ ngơ, ngồi trong lồng không biết một cái gì.]

Ninh Thư: [Cô xót à, nếu đau lòng thì mua đi.]

Mai Tử Khanh: [Không có công đức, không có lực tín ngưỡng.]

Ninh Thư: [Nếu cô muốn mua thì tôi có thể cho cô vay nha, đây là loại linh thạch gì thế?]

Mai Tử Khanh: [Tôi cần ba mươi nghìn công đức, cô có không?]

Ninh Thư: [Để tôi xem xem, nói thử người đàn ông này bao nhiêu công đức?]

Mai Tử Khanh: [Bây giờ đã lên đến sáu mươi nghìn công đức rồi.]

Ninh Thư: [… Tôi không có nhiều như vậy, chỉ cho cô mượn mười lăm nghìn công đức được thôi.]

Mai Tử Khanh nghĩ nghĩ: [Được, để tôi thử một chút, nếu có thể mua được tôi sẽ cố gắng trả cô sớm, còn không thì gửi lại công đức cho cô.]

Ninh Thư đưa mười lăm nghìn công đức cho Mai Tử Khanh.

Bây giờ lực tín ngưỡng và công đức của cô gần như không còn, cảm giác như quay trở lại vạch xuất phát.

Mai Tử Khanh: [Cảm ơn, nếu thật sự có thể mua được, tôi sẽ đưa hắn đến cho cô xem.]

Ninh Thư: […]

Ninh Thư duỗi lưng, nằm dài trên ghế sofa, hệ thống trò chuyện leng keng một tiếng, Ninh Thư nhấn mở.

Là một số hiệu xa lạ nhắn cho cô: [Hoá thân của pháp tắc đến thành Thời gian tập hợp.]

Ninh Thư nhìn màn hình, không phải tin nhắn lừa đảo, cô có nên đi không đây?

Ninh Thư có chút phân vân.

Bên kia lại nhắn: [Mời cô trình diện để chúng tôi trao tặng vinh dự thành chủ Thủy thành cho cô, nếu cô không đến, chúng tôi xem như cô chủ động từ bỏ danh hiệu thành chủ Thuỷ thành.]

Ninh Thư: [Tôi đi.]

[… Xin cô văn minh.]

*câu “tôi đi” trong tiếng trung có phát âm giống với câu chửi bậy

Ninh Thư: […]

Thành chủ à, tuy rằng không biết làm được cái mẹ gì, nhưng không thể không đi.

Mà lại là rất nhiều hoá thân của pháp tắc tụ tập cùng một chỗ, coi như đi thấy chút việc đời cũng tốt.

“Đến thành Thời gian.” Ninh Thư nói với 2333.

2333 ồ một tiếng, Ninh Thư váng đầu hoa mắt, mở mắt ra đã ở trong thành Thời gian.

Ninh Thư đi về phía quán rượu, bước vào liền có không ít người nhìn cô chằm chằm.

Nhìn giọt nước giữa mi tâm cô.

Người đàn ông mặc sườn xám ngoài phong tao trong thuần khiết xòe quạt ra, lẩm bẩm: “Dung mạo xinh đẹp, quanh người tiên khí bay bổng, cốt cách tinh hoa làm lu mờ sự thô tục, dường như cố nhân đến.”

Ninh Thư: …

Lại là cái tên trai tân vạn năm này, không ngừng trêu chọc con gái, nhưng chỉ được cái miệng ba hoa chứ đâu dám làm gì ai.

Ninh Thư nói: “Hình như tôi cũng đã từng gặp anh.”

“Bảo sao lại quen mắt như vậy.” Người đàn ông mặc sườn xám đập quạt xếp vào lòng bàn tay, chợt nhận ra nói.

“Cô tới tham gia buổi tụ họp của các hoá thân pháp tắc phải không, xin mời.” Người đàn ông mặc sườn xám khách sáo nói với Ninh Thư.

Ninh Thư đi vào quán rượu, thấy không ít người đều nhìn cô chằm chằm.

Ninh Thư chú ý đến một cô gái, người này mặc một thân đồ trắng, ở mi tâm có ấn ký đỏ rực, nhìn như một ngọn lửa khắc vào giữa hai hàng lông mày, xinh đẹp không gì sánh bằng.

Lửa.

Người này hẳn là A Oản.

Ninh Thư đi về phía A Oản, lịch sự nói: “Xin chào, tôi là Ninh Thư.”

A Oản cười nhạt với Ninh Thư, ngọn lửa giữa mi tâm như trở nên sống động, “Xin chào, tôi là A Oản.”

A Oản đưa tay nắm lấy tay Ninh Thư, nhìn ấn ký giọt nước của Ninh Thư nói: “Ấn ký pháp tắc rất đẹp.”

“Của cô cũng rất đẹp.”

Ninh Thư nhìn xung quanh, đa số đều là đàn ông, trước khi Ninh Thư đến cũng chỉ có mình A Oản là nữ.

Hơn nữa cô còn phát hiện có mấy người nhìn cô với vẻ bất thiện.

Ninh Thư không biết tại sao nhưng vẫn rất bình tĩnh.

Người đàn ông mặc sườn xám phe phẩy quạt, trên quạt xếp có bức tranh thủy mặc thanh nhã, đi về phía Ninh Thư hỏi: “Lần trước gặp mặt cô cũng chưa phải hoá thân của pháp tắc.”

Ninh Thư ừ một tiếng, nhận ra có mấy ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, như thể muốn đục một cái lỗ trên người cô.

Người đàn ông mặc sườn xám thẳng lưng, chậm rãi phe phẩy quạt, cười tủm tỉm nói, “Muốn biết vì sao mấy người kia mặt nặng mày nhẹ với cô không?”

Ninh Thư rất muốn biết, trước đây cô chưa từng nhìn thấy mấy người này chứ nói gì đến gặp mặt.

Chẳng hiểu thù địch từ đâu đến.

“Muốn biết không?” Người đàn ông mặc sườn xám hỏi Ninh Thư.

Ninh Thư gật đầu, “Muốn.”

A Oản ngoảnh đầu nhìn thoáng qua người đàn ông mặc sườn xám, lại nhìn về phía Ninh Thư, sau đó quay mặt đi không nói gì.

“Cô làm bạn gái tôi, tôi sẽ nói cô biết.” Người đàn ông khoác trên mình bộ sườn xám tinh xảo thời Minh quốc, phe phẩy cây quạt giấy, nhìn như một công tử Thượng Hải nhà giàu thời Dân quốc, có khí chất văn nhân, dường như còn có tư tưởng cởi mở của nước ngoài.

Ninh Thư: …

Ninh Thư chẳng hiểu tên này vội vã muốn có bạn gái để làm gì.

“Anh thích tôi hả?” Ninh Thư hỏi vặn lại.

“Thích.”

Ninh Thư: Cút…

Ninh Thư ngồi đối diện A Oản, hỏi: “Ở trong đó có chuyện gì mà tôi không biết không?”

“Hoá thân của pháp tắc là thành chủ quản lý tòa thành pháp tắc đó, nhiệm vụ của thành chủ là đảm bảo an toàn cho thành.”

“Đổi lại, tất cả các loại giao dịch và cửa hàng trong thành pháp tắc đều phải nộp thuế, đây là một khoản thu rất lớn cho thành chủ.”

“Trước kia khi chưa có hoá thân của pháp tắc thủy, là hoá thân của pháp tắc thổ, pháp tắc phong và pháp tắc băng cùng quản lý.”

“Giờ cô có được vinh dự làm thành chủ Thủy thành, mấy người đó bị mất thu nhập, sinh lòng thù địch với cô cũng bình thường.”

“Nhất là các thuộc tính cơ bản như không gian, thời gian, kim mộc thủy hỏa thổ, người lĩnh ngộ được pháp tắc ở những thành này là rất nhiều, khác với những thành nhỏ khác.”

A Oản lạnh nhạt nói.

Ninh Thư: …

Thì ra là động vào miếng ăn của bọn họ, nói ngắn gọn thì Thủy thành là một cái bánh to béo bở.

Nhưng Ninh Thư sẽ không bởi vậy mà nhượng bộ.