Dù sao cô cũng là một hoá thân của pháp tắc, phải hưởng thụ phúc lợi của bản thân.
Lại nói, vốn dĩ mấy người này cũng chỉ là quản lý tạm thời mà thôi.
Nếu không cô dốc sức khổ luyện để lớn mạnh như vậy làm gì.
Sau khi nghe A Oản giải thích một hồi, Ninh Thư cũng hiểu được nguyên nhân sự việc.
Nhưng trong lòng Ninh Thư không hề sợ hãi, nếu cô để yên chút chuyện này, về sau đi xa hơn thế nào được.
Lớn mạnh chính là dù làm chuyện gì cũng ngay thẳng hiên ngang, cô bảo vệ ích lợi của mình là đương nhiên, sẽ không có chuyện lùi bước nhượng bộ.
Đây chính là ý nghĩa của lớn mạnh, đây chính là tự do.
Ninh Thư cười nói với A Oản: “Thì ra là như vậy, cảm ơn cô.”
“Không có gì.” A Oản lạnh nhạt đáp, ngọn lửa giữa mi tâm khiến cô trở nên tươi đẹp vô cùng, giống như thiên chi kiêu tử.
Từng cử chỉ động tác đều rất tao nhã, quả xứng đáng là nữ nhiệm vụ giả mạnh nhất.
Ngoài pháp tắc cơ bản như thời gian, không gian, kim mộc thủy hỏa thổ, còn có những pháp tắc khác, ví dụ như gió, thậm chí là pháp tắc sức mạnh.
Ba nghìn đại đạo, pháp tắc đi đến đỉnh chính là Đạo.
Không gian pháp tắc rất lớn, đều là những hoá thân của pháp tắc này quản lý thành phố.
Ninh Thư chậm rãi uống nước, trong lòng trầm tư, bày ra chiến trận lớn như vậy chỉ vì trao tặng chức danh Thành chủ cho cô sao?
Không ít người dùng ánh mắt hoài nghi đánh giá Ninh Thư, nhưng khi nhìn thấy giọt nước giữa mi tâm cô, sự nghi ngờ này cũng từ từ biến mất.
Có điều Ninh Thư chú ý đến một người phụ nữ, người này vừa đứng ở đó liền thu hút mọi ánh nhìn.
Lần đầu Ninh Thư thấy một người phụ nữ đẹp đến vậy, váy đỏ thướt tha, khuôn mặt tinh xảo, nhìn một cái liền cảm thấy rung động.
Khiến cho người khác không nhịn được mà dõi theo.
Người phụ nữ váy đỏ đi về phía Ninh Thư, giọng nói trong trẻo nhưng lành lạnh: “Cô là người vừa trở thành hoá thân của pháp tắc thủy à?”
“Là tôi.” Ninh Thư gật đầu.
“Tôi là Hồng Ngọc, công pháp tu luyện chính là mị công.” Giọng nói Hồng Ngọc lạnh như băng, cho người ta một loại cảm giác xa cách không chạm đến, thanh khiết vô cùng.
Nếu không phải Hồng Ngọc nói năng lực của cô ấy là mị công thì Ninh Thư cũng không nhận ra.
Trên người Hồng Ngọc không có loại cảm giác xinh đẹp lẳng lơ.
Ngược lại là một vẻ tiên nữ băng thanh ngọc khiết.
Dùng lời của đàn ông để nói thì chính là nữ thần.
Trong lòng đàn ông, loại đẹp này mới là nhất.
“Xin chào, tôi là Ninh Thư.” Ninh Thư hơi kinh ngạc, mị lực sắc đẹp cũng là một loại sức mạnh, giống như bao loại sức mạnh khác.
Dùng vẻ đẹp từ xương cốt đoạt lấy mạng người.
Hồng Ngọc gật đầu với A Oản, A Oản không nói gì, cũng không phản ứng lại Hồng Ngọc.
Hồng Ngọc im lặng tìm một chỗ ngồi xuống.
Ninh Thư cảm thấy A Oản và Hồng Ngọc không hợp nhau.
Có điều chuyện này không liên quan đến cô, hiện tại cô còn đang bị vài ánh mắt nhìn chằm chằm, giống như cắm đinh vào người.
Người trong quán trao đổi với nhau, nhỏ giọng nói chuyện, dường như đang đợi ai đó.
Ninh Thư cũng không quen ai ở đây, chỉ có thể không ngừng uống nước, dù sao cũng không mất tiền, ngu gì không uống.
Có người bước vào, mọi người vội vàng đứng lên nghênh đón.
Ninh Thư nhanh chóng buông cốc, đứng dậy theo.
Giáo Y đi tới, theo sau hắn là một người bưng khay.
Hắn quét mắt nhìn một vòng đám người ở đây, mắt kính lóe lên ánh sáng.
Người bị hắn nhìn đến đều cảm thấy lạnh hết xương sống.
“Ninh Thư bước ra.” Giáo Y cầm một cái huân chương từ trên khay xuống.
Toàn bộ huân chương phủ màu trắng bạc, ở giữa trang trí hình giọt nước.
Ninh Thư đi tới đứng đối diện hắn.
“Hiện tại trao tặng cô vinh dự Thành chủ Thủy thành, mời cô phụ trách Thuỷ thành, gánh vác trách nhiệm tương xứng với lợi ích thành phố mang lại cho cô.” Giọng Giáo Y trầm thấp nói.
“Được.” Ninh Thư rành mạch rõ ràng đáp. Giáo Y cầm huân chương, định gắn ở trước ngực Ninh Thư.
Nhưng mà Ninh Thư ốm đau từ nhỏ, vóc dáng không được cao.
Ninh Thư chỉ đứng đến ngực Giáo Y.
Nếu Giáo Y muốn đeo huân chương cho Ninh Thư thì phải cúi người xuống mới được.
Giáo Y mặt không cảm xúc gắn luôn huân chương lên vai Ninh Thư.
Ninh Thư quay đầu nhìn huân chương trên vai, yên lặng gỡ xuống gắn trước ngực.
“Người phía dưới được gọi tên mời bước ra, hoá thân của pháp tắc phong, hoá thân của pháp tắc lôi.”
Giáo Y lạnh nhạt nói, giọng điệu không hề dao động.
Hai người bị gọi đứng dậy.
“Bọn tôi thừa nhận lúc làm nhiệm vụ trong vị diện có sử dụng một chút lực lượng pháp tắc, nhưng cũng đâu tạo thành ảnh hưởng lớn.” Hoá thân của pháp tắc lôi nói.
“Lần sau bọn tôi chắc chắn sẽ chú ý.” Hoá thân của pháp tắc phong cười hì hì nói.
Từ cặp kính vàng của Giáo Y phát ra ánh sáng lạnh lẽo, nhướng mày nói: “Hẳn là không tạo thành ảnh hưởng, một vị diện xảy ra gió lốc, còn một vị diện bởi vì sấm sét mà rừng rậm cháy lớn.”
“Còn ảnh hưởng nhiều vị diện khác, tôi lười nói đến.”
Sắc mặt hai người kia trở nên nghiêm túc, “Bọn tôi yêu cầu kháng án, những chuyện này bọn tôi có thể giải thích.”
Giáo Y đại thúc xoay người lấy ra hai tờ giấy từ trong khay, “Nhìn cho rõ đây là gì?”
“Lệnh loại bỏ.” Mọi người kinh hãi kêu lên.
Lệnh loại bỏ được đưa ra, ngay cả cơ hội biện hộ cũng không có.
Ninh Thư: …
Ninh Thư không cảm thấy đây là lễ trao giải, mà là giết gà dọa khỉ.
Hù doạ tất cả nhiệm vụ giả là hoá thân của pháp tắc.
Hai người lôi phong liếc nhìn nhau, sau đó biến mất khỏi quán rượu.
Giáo Y cũng biến mất.
Mọi người nhanh chóng chạy ra khỏi quán, nhìn lên trời.
Giáo Y chặn đường hai người, rút súng bên hông ra nhắm vào hai người họ.
Sắc mặt hai người thay đổi nhanh chóng, quyết định động thủ, gọi đến nào gió nào sét, uy thế kinh thiên động địa công kích Giáo Y.
Sau lưng Giáo Y đại thúc xuất hiện một lỗ đen, hút sạch những đòn tấn công này.
Tà áo Giáo Y lay động.
“Tôi sai rồi, làm ơn cho tôi một cơ hội.”
“Đúng, tôi cũng sai rồi, trước đó cũng không có ai cảnh báo chúng tôi.”
Hai người lôi phong cũng rất bất đắc dĩ, để đi đến bước này thật không dễ dàng gì.
Đôi khi có năng lực cũng chưa chắc đã kiểm soát được, thật ra nhìn những sinh vật nhỏ yếu giãy giụa cũng là một thú vui.
Giống như ném một con kiến xuống nước, nó trồi lên lại ấn nó xuống, thấy nó vùng vẫy đạp nước, cuối cùng bất lực mà chết.
Thú vui ác ý, muốn cản cũng không được.
Lúc nhàm chán dù sao cũng phải tìm chút chuyện để làm.
“Giờ lại trách chúng tôi không cảnh báo trước cho các người, các người làm việc còn phải cảnh báo?” Giáo Y nhíu mày.
Dứt lời liền nổ súng về phía hai người, hai người như bị không gian trói chặt, không thể động đậy, chỉ có thể chịu đựng lực lượng huỷ diệt.
Dù sao hai người cũng là hoá thân của pháp tắc, Giáo Y phải bắn không ít đạn mới có thể tiêu diệt hoàn toàn.
Lôi phong biến mất, trên thế giới không còn tồn tại hai người này.
Cuối cùng chỉ còn lại hai cái ấn ký, một cái lôi, một cái phong.
Giáo Y vươn tay, hai cái ấn ký bay vào trong tay hắn.
Ninh Thư đột nhiên nghĩ, có phải ai nhận được ấn ký thì sẽ trở thành hoá thân của pháp tắc không?