Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 1687: Lúc nào cũng đang giết người



Edit: Đam

Beta: Bạc Hà

Người chết rồi, nhưng ấn ký thì vẫn còn.

Ninh Thư sờ sờ ấn ký giữa mi tâm, có lẽ sau khi cô chết, ấn ký này cũng không biến mất.

Hai cái ấn ký bay vào tay giáo y, hắn nắm chặt tay bóp nát ấn ký, ấn ký hóa thành bụi nhỏ biến mất.

“Người sở hữu sức mạnh của pháp tắc hẳn càng phải biết nên làm thế nào.” Giáo y từ trên cao nhìn xuống người ở phía dưới, đạp không mà đi.

Ninh Thư yên lặng nuốt nước miếng, cơ bản mỗi lần gặp mặt, tên này đều là giết người, giết người.

Hơn nữa còn là xóa bỏ hoàn toàn.

Có điều lực linh hồn của người bị loại bỏ đâu, chẳng lẽ đều là hắn thu.

Khẳng định là hắn thu hết lực linh hồn rồi.

Một trận như vậy khiến sắc mặt người ở đây đều không tốt, cũng rõ ràng đây là một màn giết gà dọa khỉ.

Nhưng mà quả thật bị dọa rồi.

Ninh Thư thật cạn lời, cô còn tưởng hoá thân của pháp tắc là một cái kim bài miễn tử, kết quả làm chuyện quá đáng vẫn bị xoá bỏ như thường.

Không hề được thương lượng.

Nhưng mà có thể quản lý một thành phố, tiền thuế sẽ mang lại cho Ninh Thư một khoản lợi nhuận lớn.

Đổi lại Ninh Thư phải đảm bảo Thủy thành an toàn, nhất định phải chú ý đến kết giới của thành và tình huống pháp tắc xao động ngoài thành.

Sẵn sàng chữa trị kết giới bất cứ lúc nào.

Ninh Thư cúi đầu nhìn huân chương trước ngực, huân chương này có tác dụng liên hệ, cũng đại diện cho thân phận của cô.

Mọi người nói lời tạm biệt, chỉ trong chốc lát người xung quanh đã đi hết rồi.

A Oản nhẹ nhàng nói với Ninh Thư: “Tôi đi đây.”

“Ừm.”

Sau đó chỉ còn lại Ninh Thư và Hồng Ngọc.

Ninh Thư nói với Hồng Ngọc: “Tôi cũng đi trước, tôi muốn tới Thủy thành xem một chút.”

Hồng Ngọc hỏi Ninh Thư: “Hình như cô cũng khinh thường tôi giống A Oản?”

Ninh Thư kinh ngạc, “Tôi khinh thường cô lúc nào?”

Hồng Ngọc cũng nhạy cảm quá rồi.

“Cô cảm thấy tôi lấy mị công làm căn cơ cho nên xem thường tôi, cảm thấy tôi dựa vào quyến rũ đàn ông để đi lên?”

Hồng Ngọc lạnh lùng nói, toát lên khí chất cao lãnh.

Ninh Thư ngẫm nghĩ, nói: “Ba nghìn đại đạo đều là đạo, chẳng qua trên đời này thứ dễ thay đổi nhất là lòng người, cho dù cô am hiểu cách đùa giỡn lòng người, nhưng chưa biết chừng lúc nào đó sẽ lật thuyền.”

Tay lái lâu năm chơi đùa đường núi cũng có ngày lật xe.

Bắn chim ưng sẽ bị ưng mổ mắt đấy.

Hồng Ngọc nhíu mày, “Ồ, vậy sao.”

Hồng Ngọc vuốt tóc mai, tỏ ra phong hoa tuyệt đại, “Cô rất giống A Oản, A Oản cũng từng nói như vậy, suy cho cùng tôi rất ghét loại phụ nữ như các người.”

Ninh Thư không hiểu sao lại bị ghét, “Bọn tôi là loại phụ nữ nào?”

“Cô và A Oản cảm thấy bản thân dựa vào năng lực của chính mình, còn tôi thì giống như đi lên nhờ đàn ông, A Oản vẫn luôn cao cao tại thượng nhìn xuống tôi.” Hồng Ngọc nói.

“Bên cạnh A Oản không có đàn ông nên ghen tị tôi được nhiều người thích.”

Ninh Thư: …

Ninh Thư cảm giác mình gặp một đứa não tàn, chủ yếu là quan điểm không giống nhau.

“Vì sao A Oản không thể cao cao tại thượng nhìn xuống cô, cô có thể dựa vào mị công, A Oản tự mình đi đến ngày hôm nay, cô dựa vào đâu khinh bỉ A Oản, tôi cũng không có ý kiến gì với cô, cô lại áp đặt ý kiến của mình lên đầu tôi.”

Ninh Thư lạnh nhạt nói: “Tôi có thực lực còn không thể đứng thẳng lưng chắc.”

“Mấy cô mạnh thì đã sao?” Hồng Ngọc cười nói.

“Chẳng sao, tôi mạnh tôi vui.”

Hồng Ngọc có tâm lý tự ti khi đối mặt với A Oản.

Hiện tại thì sao?

Dây sang có địch ý với cô.

Hồng Ngọc nhíu mày, “Cô lại có vài điểm không giống A Oản.”

A Oản cao cao tại thượng, không hề phản ứng gì với cô.

Mà người phụ nữ trước mặt này, cảm giác hơi thích gây sự, cách nói chuyện rất ức người.

“Sau này có nhiệm vụ có thể hợp tác cùng nhau.” Hồng Ngọc nói một câu rồi đi qua trước mặt Ninh Thư.

Trên người Hồng Ngọc có một mùi hương thanh nhã khiến người ta cảm thấy tâm hồn thanh thản.

Ninh Thư không nghĩ đến việc hợp tác với Hồng Ngọc, có đôi khi ấn tượng đầu tiên là một vấn đề.

Hồng Ngọc không thích cô, mà cô cũng không thích Hồng Ngọc.

Ninh Thư nhìn theo Hồng Ngọc, chỉ là một bóng lưng cũng toát lên vẻ phong hoa tuyệt đại.

Người đàn ông mặc sườn xám phe phẩy quạt, chậm rãi đi đến bên cạnh Ninh Thư, nghiêng người về phía Ninh Thư hỏi: “Có muốn làm bạn gái tôi không.”

Ninh Thư trợn trắng mắt, “Anh làm gì còn chưa đi.”

“Tôi là thành chủ nơi này nha.” Người đàn ông mặc sườn xám nói.

“Ồ…” Ninh Thư đánh giá người đàn ông mặc sườn xám, “Không nghĩ tới anh là hoá thân của pháp tắc thời gian.”

Này có chút trâu bò.

“Có tốt không.” Người đàn ông mặc sườn xám biến thái phe phẩy quạt, “Điều kiện như tôi có thể làm bạn trai cô không.”

Ninh Thư liếc mắt nhìn hắn, “Điều kiện của anh không tệ, muốn tìm bạn gái thì khó gì.”

Người đàn ông mặc sườn xám phe phẩy quạt, “Dù sao cũng phải chọn người thuận mắt.”

Ninh Thư chậc một tiếng, làm như anh chọn cải trắng không bằng.

Ninh Thư hếch cằm về phía Hồng Ngọc vừa đi, hỏi người đàn ông mặc sườn xám: “Hồng Ngọc có chuyện gì vậy?”

“Cô ta và A Oản không hợp nhau, có chút xung đột, A Oản rất mạnh, Hồng Ngọc yếu hơn một chút, pháp tắc Hồng Ngọc lĩnh ngộ là loại pháp tắc rất riêng.”

“Trước khi cô đến, trong toàn bộ nhóm hoá thân của pháp tắc cũng chỉ có A Oản và Hồng Ngọc là nữ, hai người thường xuyên bị người ta so sánh.”

“A Oản không để ý, nhưng Hồng Ngọc thì có.”

“Con gái mà, tâm ganh đua khá lớn, tới tới lui lui, mâu thuẫn ngày càng chồng chất.”

“Nhưng mà bối cảnh Hồng Ngọc rất mạnh, sau lưng có chỗ dựa, có thể không so đo thì đừng so đo.” Người đàn ông mặc sườn xám nói.

Ninh Thư gật đầu, “Tôi biết rồi.”

“Muốn làm bạn gái tôi không, đủ loại thông tin đều được cung cấp miễn phí.” Người đàn ông mặc sườn xám biến thái nháy mắt với Ninh Thư.

“Tôi đồng ý thật thì anh có dám tiếp không?” Chỉ dám trêu không dám làm, chàng trai, kịch bản của anh rõ ràng quá rồi.

Người đàn ông mặc sườn xám đỏ mặt, cầm quạt bối rối, nhỏ giọng nói: “Tôi cũng không phải không dám.”

Ninh Thư trợn mắt, “Với trình độ này của anh, chỉ sợ đời này cũng không tìm thấy linh hồn thích hợp ở bên.”

Đương nhiên thân phận của người đàn ông mặc sườn xám cũng là tiêu chuẩn nhất định, điều kiện bày ra như thế.

“Anh cũng hỏi A Oản làm bạn gái mình à?” Ninh Thư hơi tò mò hỏi.

“Ừ, cô ấy phóng hỏa đốt tôi.”

Ninh Thư: …

“Anh từ từ đợi, người tốt không sợ muộn.” Người đàn ông mặc sườn xám không thích cô, hắn chỉ muốn có bạn gái.

Thật là tội lỗi.

Cố lên nha, trai tân.

“Đừng nhìn tôi như thế, tôi là đàn ông tốt, nhưng sao không có cô gái nào thích tôi.” Người đàn ông mặc sườn xám ngồi xổm trong góc cúi đầu vẽ vòng tròn.

Mây đen bao phủ trên đầu hắn.

“Người ta tìm được bạn gái hết rồi, chỉ có tôi không có.” Người đàn ông mặc sườn xám than phiền.

“Anh đừng có thấy con gái là lại chạy đến đọc mấy bài thơ tục tĩu, cứ thấy con gái là lại bắt đầu trêu ghẹo, đói bụng ăn quàng như vậy, người ta thấy anh liền chạy, chọn một người để nghiêm túc theo đuổi đi.”