Ninh Thư cảm giác màn nước bao quanh rung chuyển không ngừng, hiền nhiên kết giới lại chuẩn bị phá vỡ.
Đau trứng ghê, đúng là nhân vật chính lúc nào cũng được ưu ái, bá đạo như vậy, càng chiến đấu càng lợi hại.
Chẳng lẽ nguyên nhân từ hạt châu kia?
Mặt mũi Ninh Thư đông cứng, ống nước trong phòng bếp bung ra, nước máy phun tung tóe khắp nơi.
Theo ngón tay Ninh Thư di chuyển, nước từ mọi nơi tràn về, gia tăng sức mạnh của kết giới, ngày càng dày thêm.
Chỉ trong chốc lát, trên mặt Xà Vương đã bao trùm chi chít vảy rắn, lít nha lít nhít, lộ ra con ngươi dựng thẳng màu đồng.
Ninh Thư không đành lòng nhìn thẳng, cô sợ những thứ lúc nhúc như vậy nha.
“ Mày muốn cùng tao đồng vu quy tận à,vì cái gì, không phải chỉ là hiểu lầm sao, có cần đến mức này không?” Xà Vương phun đầu lưỡi đỏ máu, mang theo âm thanh tê tê, âm trầm nói.
Ninh Thư dùng móng ưng chỉ ngực mình, một mảng máu thịt be bét: “Chỉ là hiểu lầm? Nếu thực lực của tao yếu, thì hiện tại đã bị mày giết rồi, tao bị mày hại chết, mạng chẳng còn thì mày dám nói chỉ là hiểu lầm?”
“Còn hai đứa con của mày cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì, sớm muộn rồi cũng bị thịt thôi, chỉ biết cáo mượn oai hùm đi dọa nạt người khác.” Bắt nạt cần phải có sức mạnh mới bắt nạt được người ta.
Có thực lực để thể hiện, đó là bản lĩnh cao siêu, người phàm không hiểu được.
Nhưng hai con rắn thì có bản lĩnh gì?
Không biết dựa vào đâu mà vênh vênh váo váo trước mặt cô và người ủy thác, khinh người hết sức.
Chẳng nhẽ trên mặt có in bốn chữ “lốp xe dự phòng” à, tùy ý để các người chà đạp sao?
“Vốn dĩ tao tha mày một mạng, nhưng mày lại không biết tốt xấu, vậy xuống mồ đi.” Hai con ngươi Xà Vương bị màu đỏ rực lấp kín, không nhìn rõ được tròng mắt ban đầu nữa.
Ninh Thư nhận ra Xà Vương đang lo lắng phát điên rồi, suốt ruột muốn rời đi, cấp thiết muốn đá văng hòn đá cản đường là cô.
Có lẽ đây không phải sức mạnh chân chính của Xà Vương mà đến từ viên hạt châu kia.
Xà Vương dốc toàn lực ứng phó, Ninh Thư không dám khinh thường, trực tiếp hóa thành một con sơn ứng lớn, dùng móng vuốt bén nhọn triền đấu cùng Xà Vương.
Xung quanh thủy tinh rơi ào ào trên mặt đất, thậm chí cửa sổ đã vỡ tan tành.
Ninh Thư hóa thành chim ưng, trước ngực bị thương nên không có lông, nhìn không khác gì con chim rụng lông.
Xà Vương bị An Ngọc Quân cùng đứa nhỏ trói buộc, hai tiểu xà trườn bò vào trong ngực Xà Vương.
Một tay còn phải ôm An Ngọc Quân đang bất tỉnh nhân sự, không biết sao trăng gì.
Tóc An Ngọc Quân bị Yêu khí thổi tán loạn, khuôn mặt xanh lét, dưới chân còn chảy máu như đến tháng.
Trong phòng ngoại trừ mùi rắn tanh ngòm, mùi máu đậm đặc thì còn xen lẫn mùi khó ngửi từ người An Ngọc Quân.
Cái mùi trứng thối này quả là…
Trước khi sinh nở, Nguyên Lương đối xử với cô ta rất chu đáo, An Ngọc Quân chẳng lo lắng gì mà sinh hạ đứa bé.
Thế nhưng Ninh Thư cư xử với An Ngọc Quân với thái độ không rõ, lại thêm ấn tượng không tốt của hai đứa trẻ, luôn cho rằng Ninh Thư sẽ mang họ ra làm thức ăn, vì thế mà kiên trì trốn trong bụng không chịu sinh ra.
Hiện tại vỏ trứng vẫn lưu trong cơ thể, làm nhiễm trùng , bốc mùi hôi thối nồng nặc.
Ninh Thư cắn răng, mỗi lần chộp vào người Xà Vương giống như chộp lên cái bàn ủi vậy, không chỉ cứng như thép mà còn bỏng rát nữa.
Đù má, Xà Vương muốn lên trời rồi.
Xà Vương cũng không dễ chịu, sức mạnh yêu đan trong cơ thể đấu đá lung tung, hắn không có cách nào khống chế phần lớn Yêu lực.
Hắn phải để tâm nhiều thứ: vừa muốn khống chế nội lực bạo phát trong thân thể, vừa muốn bảo vệ người của hắn.
Hết lần này đến lần khác con ưng não tàn này vẫn gắt gao bám riết.
Nếu không bị ép đến mức nóng nảy, hắn sẽ không tùy tiện lôi yêu đan ra sử dụng.
Hơn nữa không gian xung quanh tràn ngập Yêu khí như vậy sẽ nhanh chóng thu hút cục điều tra tìm đến đây.
Đệt mẹ cái thằng thiểu năng, Xà Vương chắc chắn đầu óc con ưng này rất có vấn đề, đánh nhau như vậy thì có ý nghĩa gì chứ.
Chỉ là vấn đề nhỏ mà cắn mãi không tha, nếu như làm hỏng chuyện quan trọng của hắn, lúc đó phải nhổ sạch lông của con chim này, rút từng móng vuốt của nó ra.
Xà Vương phát cuồng, ra tay với Ninh Thư ngày càng tàn bạo.
Xung quanh nơi này bỗng xuất hiện nhiều rắn.
Đây là rắn do Xà Vương triệu hoán tới, đủ loại lớn nhỏ, màu sắc vô vàn, đều hướng tới căn nhà của Ninh Thư mà trườn bò.
Có vài con rắn còn quấn quít với nhau, có vẻ đang giao ..phối?
Thân thể lăn lộn đè lên nhau, lộ ra phần bụng trắng ởn, rất nhiều rắn trườn bò quấn quanh nhau.
May mắn giờ là buổi tối, nếu là ban ngày có mà dọa chết người.
Lúc nha lúc nhúc toàn rắn là rắn, khè khè lưỡi, chen chúc với nhau, nhìn mà da gà da vịt nổi hết người.
Vài con trườn trên dây leo ở vách tường, một vài từ cống thoát nước bò ra,.. phun lưỡi rắn hướng vào Ninh Thư.
Lít nha lít nhít.
“Không phải mày nói mày là cụ tổ bắt rắn à, giờ tha hồ mà bắt.” Xà Vương cười lạnh.
Ninh Thư:…
Cô có chút sợ hãi.
Căn bản vì rắn là loài vật khiến người ta khó chịu, mà số lượng còn nhiều như vầy,… lông tơ của Ninh Thư không nhịn được dựng đứng.
Không phải cô đánh không lại mà là đối phương quá kinh tởm.
An Ngọc Quân vẫn hôn mê giờ đã tỉnh lại, đập vào mắt là khuôn mặt đầy vảy rắn của Xà Vương,con mắt đỏ lòm, đầu lưỡi phân nhánh thỉnh thoảng khè khè.
Bị quái vật ôm vào ngực, An Ngọc Quân hãi hùng hét lên.
“Là tôi.” Xà Vương nói “Tôi bị yêu lực khống chế nên mới thành dạng này.”
An Ngọc Quân chưa hoàn hồn, lại nhìn căn phòng chen chúc toàn rắn là rắn, bị dọa đến suýt thăng thiên.
An Ngọc Quân run lẩy bẩy,sắc mặt lúc xanh lúc trắng, cả người như hoa lan bị mưa vùi dập.
An Ngọc Quân ôm cổ Xà Vương , vẻ mặt mờ mịt luống cuống nhìn vô cùng đáng thương, yêu phong thổi tóc cô ta rối tung, thỉnh thoảng lại quất qua mặt hai người họ.
“Mày mở kết giới ra, tao sẽ mang lũ rắn rời đi.”Xà Vương nói.
Thời gian càng dài sẽ càng nhiều rắn bò vào, rắn đã xếp chồng một tầng dày trên mặt đất, chẳng thấy sàn nhà đâu nữa.
Con này trườn trên người con kia, con kìa quấn quanh người con nọ, cả phòng toàn là tiếng rắn tê tê.
Ninh Thư cốc lên đầu, chỉ lo gia cố màn nước trên trần nhà, không để ý màn nước dưới chân.
Nhìn một phòng đầy rắn, Ninh Thư gắt gao nhíu mày, muốn cô bắt từng con từng con một?