Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 1707: Yêu quái lục 19



Gọi những con rắn không có linh trí ra làm quái gì vậy?

Chỉ làm người khác thêm buồn nôn.

Ninh Thư khua ngón tay, nước phun ra từ ống nước nhanh chóng tràn về phía cô giống hệt một con rồng nước.

Ninh Thư lơ lửng giữa không trung, ngón tay chạm vào bề mặt nước, con rồng nước hóa thành vô số giọt nước nhỏ, sau đó đóng băng thành vô số kim châm băng bén nhọn.

Băng châm “Viu viu viu” phi đến những con rắn trong phòng.

Băng châm trực tiếp đâm vào cơ thể lũ rắn, ghim chặt chúng xuống nền nhà.

Ninh Thư tiếp tục dẫn nước từ trong phòng bếp ra ngoài, dội thẳng lên lũ rắn.

Sau đó cô hạ nhiệt độ của nước xuống, cuối cùng ngưng kết thành khối băng, lũ rắn dưới nền bị đông cứng không thể nhúc nhích.

Rắn là loài động vật ưa ngủ đông, với nhiệt độ thấp như vậy, rắn sẽ hạn chế nhu cầu sinh lý.

Đồng thời Ninh Thư chữa trị tấm màn nước, biến toàn bộ kết giới thành một không gian kín mít.

Như vậy rắn ở bên ngoài sẽ không vào được nữa.

Hai tiểu xà không chịu nổi nhiệt độ lạnh lẽo, ngáp ngắn ngáp dài, khốn đốn nói với Xà Vương: “Lạnh quá cha ơi.”

An Ngọc Quân cóng đến nỗi răng va lập cập, môi càng thêm tím tái.

Xà Vương truyền yêu lực vào trong thân thể An Ngọc Quân, giúp cô ta chống chọi với cái rét.

Lạnh buốt hoàn toàn bất lợi cho loài rắn.

Xà Vương nhìn Ninh Thư: “Mày sử dụng chiêu thức gì vậy?”

Ninh Thư nhức đầu, nếu không cần thiết, cô sẽ không sử dụng sức mạnh pháp tắc.

Không cần thiết thì nhất quyết không đụng vào, hơn nữa lúc người ủy thác trở về cũng không thể sử dụng pháp tắc.

Nhưng Xà Vương mỗi lúc một khủng bố, cô có chút lực bất tòng tâm.

Không biết hạt châu kia là thứ gì, trong trí nhớ người ủy thác không xuất hiện thứ này.

Ninh Thư cho rằng Xà Vương không phải chủ nhân của nó, bởi chính hắn còn không khống chế nổi nữa là.

Nếu cô thả Xà Vương ra, hắn sẽ có thời gian học tập cách kiểm soát hạt châu, khi tái chiến cô sẽ gian nan hơn nhiều.

Hiện tại cô đã chọc Xà Vương điên tiết, nếu để hắn có cơ hội phát triển sức mạnh, khẳng định lúc quay lại sẽ xiên chết cô.

Vì thế dù bất cứ giá nào cũng phải giữ chân Xà Vương cho đến lúc cục điều tra tìm tới đây.

Hạt châu kia 99% không phải đồ của Xà Vương.

Hắn bị truy sát hẳn là vì trộm thứ này từ trong cục điều tra.

Với kinh nghiệm xuyên qua vô số vị diện, Ninh Thư đã đúc kết được kịch bản.

Rất có thể Xà Vương muốn đi trộm đồ, lại sợ bản thân không quay lại được nên mới quyết định tìm người sinh con cho hắn, làm gì cũng phải lưu lại giống nòi của mình.

Sau đó gặp được An Ngọc Quân.

Cho nên hiện tại Xà Vương tìm đến đây mang theo vợ con mình đi, tiện thể giết người ủy thác.

Nhưng hiện tại bởi vì nguyên chủ đổi thành Ninh Thư, kết quả bị kiềm chân ở chỗ này.

Ừm, kịch bản là vậy đấy.

Cho nên Ninh Thư nhất định phải đợi người truy sát Xà Vương tìm đến.

Cục điều tra gặp phải vấn đề gì rồi, sao giờ còn chưa tới?

Ninh Thư cẩn thận đứng trên lớp băng mỏng, mặt băng nhẵn nhụi trơn trượt, không thể để bị ngã nhào được.

Ninh Thư dựa vào tường, duy trì giằng co cùng Xà Vương.

Xà Vương nhìn xuống chân như sắp trượt của Ninh Thư: “Mày muốn thế nào mới thỏa hiệp?”

Ninh Thư khá vô lực khi đối đầu cùng Xà Vương, Xà Vương đối với Ninh Thư cũng thế, cảm thấy dù mình có ra chiêu thức gì, đối phương đều có thể ngăn chặn được.

Mẹ cái thằng thiểu năng, Xà Vương thực sự hoài nghi con sơn ưng này sống với loài người quá lâu nên đầu óc mới bị thoái hóa trầm trọng.

Không thì vì sao cứ ngang ngạnh chống đỡ?

Ngoại trừ lí do này, Xà Vương quả thực không lí giải được loại hành vi này.

Nếu là hiểu lầm, giải thích không được sao?

Ninh Thư cười híp mắt nói: “Tao rất hứng thú với hạt châu của mày, hay là mày phun ra để chúng ta cùng nhau nghiên cứu thảo luận?”

Xà Vương trầm mặt không đáp, một bước cũng không nhường.

Ninh Thư không để ý, cô cũng không nóng vội.

Mắt thấy chẳng còn bao thời gian, Xà Vương vô cùng khẩn trương.

Xà Vương cười lạnh: “Người ở cục điều tra tới thì mày cũng toi đời, mày là đại yêu quái, là thứ trọng điểm mà cục điều tra cần theo dõi sát sao.”

“Thậm chí còn có khả năng bị đưa lên đài nghiên cứu, mày có thể chạy trốn khỏi cục điều tra hay sao?”

Ninh Thư hỏi: “Cục điều tra là lò sát sinh yêu quái à, chẳng lẽ nhân loại muốn ăn thịt yêu quái sao?”

Xà Vương nhìn Ninh Thư: “Chuẩn rồi, chỉ cần yêu quái phạm tội một chút là bị thịt luôn, cho nên những yêu quái bị cục điều tra để mắt tới, hơn nửa khó thoát khỏi cái chết.”

Ninh Thư đảo mắt lòng vòng, tặc lưỡi, bình thản ồ lên một tiếng.

Trước mắt Ninh Thư bỗng xuất hiện một khối băng vuông vức, bao bọc che khuất diện mạo của cô : “Làm như này người ta sẽ không biết tao là ai.”

Xà Vương xém chút nữa thổ huyết. Đệt mẹ cái thằng thiểu năng.

“Rốt cục mày muốn sao?” Xà Vương đen mặt hỏi.

Ninh Thư trợn trắng mắt, hiện tại lại muốn thương lượng đàm phán à?

Lúc trước mày hổ báo lắm mà , thậm chí đòi giết cả tao nữa đấy?

Đây chính là sức mạnh.

Có sức mạnh thì mới có quyền lên tiếng, mới có cơ hội đứng ngang hàng đàm phán với nhau.

Ninh Thư dùng ngón tay chọc ra hai cái lỗ trên khối băng, đối mắt nhìn Xà Vương qua hai lỗ nhỏ.

“Kỳ thật tao không có yêu cầu gì to tát, chỉ muốn một lời xin lỗi mà thôi, với cả tao muốn tét mông hai đứa trẻ ranh kia, hoặc vả vào mặt chúng cũng được.”

“May cho mày là tao dễ tính, nếu đổi lại yêu quái khác thì đã sớm ăn thịt chúng nó, suốt ngày chỉ lải nha lải nhải khiến người ta phát cáu.”

Xà Vương co rụt con ngươi, hai tiểu xà đáng thương gọi cha ơi.

“Mày đừng khinh người quá đáng.” Xà Vương cất giọng trầm thấp, con mắt chuyển đỏ: “Mày muốn đồng quy vu tận thì tao chiều, để xem thằng nào trâu hơn!”

“Tao đã từng một thân một mình ra vào cục điều tra, mày cho rằng tao chỉ có ngần ấy bản lĩnh thôi sao, rượu mừng không uống lại uống rượu phạt.”

Phản ứng của Xà Vương nằm trong dự liệu Ninh Thư, nếu Xà Vương thật sự thỏa hiệp thì đã không xứng với danh tiếng tàn khốc, cuồng bá nữa rồi.

Mà dù thỏa hiệp đi nữa thì cô vẫn có nguy cơ bị phản sát.

Mặt mũi Ninh Thư không biểu tình ồ lên một tiếng.

Xà Vương bị thái độ thờ ơ của Ninh Thư khiêu khích, miệng há to phun ra một tầng sương độc.

Nếu Ninh Thư muốn tránh khỏi sương độc thì chỉ còn cách mở kết giới chạy ra ngoài.

Sương độc này vô cùng nguy hiểm, chất độc nhiễm phải thứ gì, thứ ấy lập tức bị ăn mòn.

Đù má lại nữa.

Ninh Thư cảm giác ngực đã đau nay còn đau hơn.

Nếu để sương độc dính vào người một lần nữa thì dù có khoét sạch thịt cũng không tiêu trừ được hết độc.

Giao tranh với Xà Vương lâu như vậy, Ninh Thư chưa từng chân chính chiếm thế thượng phong.

Ninh Thư lật ngón tay dựng lên một bức tường nước để ngăn cách sương độc, tuy nhiên khi sương độc tiếp xúc với tường nước lại chậm rãi ăn mòn tường nước.

Ninh Thư nhanh tay gia tăng độ dày lớp màn nước, không thể để chất độc tổn hại đến cơ thể được.