Ninh Thư chỉ vào An Ngọc Quân đang nằm trong ngực Xà Vương: “Người tình của mày bị trúng độc rồi kìa.”
An Ngọc Quân chỉ là một con người yếu ớt, nào có khả năng chịu nổi sương độc của Xà Vương.
Khuôn mặt hết xanh lại trắng, sưng phù lên như đầu heo.
Xà Vương thầm giật mình, không còn cách nào khác đành phải há miệng thu sương độc trở về.
Uây, lại còn hút về nữa chứ, ghê vậy thì ai chơi lại?
Tạm thời nguy cơ đã được giải trừ, Ninh Thư thở phào nhẹ nhõm.
Dù là vậy nhưng Ninh Thư vẫn duy trì bức tường nước trước mặt, bởi cô biết rõ bản chất Xà Vương là một kẻ nham hiểm xảo trá.
Cách một bức tường nước, Ninh Thư thấy Xà Vương đút một viên thuốc vào miệng An Ngọc Quân, dám cá 100% đó là giải dược.
Qua một thời gian ngắn, khuôn mặt xanh xanh đỏ đỏ của An Ngọc Quân dần chuyển biến tốt hơn.
Lúc khẩn cấp liền có ngay giải dược, thế mà mồm điêu bảo không có.
Ninh Thư tức ấm ách, lại cúi đầu nhìn lồng ngực bị khoét đi một mảng thịt.
Cô không thỏa hiệp, nhất quyết không thỏa hiệp!
Dù xảy ra chuyện gì cũng phải lôi Xà Vương theo cùng.
An Ngọc Quân khó chịu nhăn mặt, nước mắt sinh lý không kiềm được chảy ròng ròng, trước đó cơ thể đã rất suy nhược, nay lại hít phải sương độc …
Khiến An Ngọc Quân không thể chống đỡ được.
Xà Vương nhíu mày, thấy An Ngọc Quân khóc thì vỗ lưng an ủi: “Đừng khóc nữa, em sẽ ổn thôi.”
Đối với Xà Vương, An Ngọc Quân giúp hắn kéo dài giống nòi nên chiếm một vị trí khá đặc biệt, tuy nhiên vẫn chưa phải là yêu.
Dù sao thì đây mới là lần thứ hai bọn họ gặp mặt.
Cho nên thời điểm hắn phun sương cũng không cân nhắc đến An Ngọc Quân.
Xà Vương hít sâu một hơi, quay ra nhìn Ninh Thư ở phía bên kia bức tường, muốn nói gì đó nhưng không mở miệng nổi.
Con yêu quái mềm cứng không ăn này rất khó chơi.
Ninh Thư vểnh tai lên, miệng nở nụ cười: “Nghe như có người tới đây, hẳn là người của cục điều tra.”
Đôi mắt Xà Vương nhuốm đỏ, cay nghiệt mà nhìn Ninh Thư: “Mày dám cho chúng vào?”
Hơ hơ, sao lại không?
Rất nhanh ngoài cửa xuất hiện một nhóm người: có đạo sĩ, có cảnh vệ, còn có cả mấy yêu quái, đủ cả nam lẫn nữ.
Yêu quái cũng làm việc cho tổ chức sao?
Nhóm người bị màn nước ngăn lại ngoài cửa.
Xà Vương u ám nhìn Ninh Thư: “Mày nghĩ cục điều tra sẽ bỏ qua cho mày?”
Ninh Thư khua nhẹ ngón tay, màn nước ở cửa bỗng tách ra một khoảng trống.
Nhóm người bên ngoài còn tính sử dụng mười tám chiêu thức võ nghệ để phá kết giới, nhưng không ngờ kết giới này cứ tự động mở ra như thế.
Một người phụ nữ mặc áo trắng quần da bước vào đầu tiên.
Lớp quần da bó sát đôi chân thon dài mang theo hương vị gợi cảm dụ hoặc. Theo bước chân chuyển động, khu vực tam giác lúc ẩn lục hiện càng thêm hấp dẫn mê người.
Cô ta nhìn lướt căn phòng bừa bộn một lượt rồi dừng trên người Xà Vương, mở miệng: “Thì ra Xà Vương ở đây.”
Khi Xà Vương nhìn thấy người phụ nữ này, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Người phụ nữ đưa mắt qua An Ngọc Quân nằm trong lòng Xà Vương: “Anh đang uy hiếp con người sao, điều đó đã vi phạm luật lệ của cục điều tra, anh theo chúng tôi trở về.”
Xà Vương cười lạnh, ôm chặt An Ngọc Quân rồi hôn ngấu nghiến, phải một lúc thì mới tách ra , sau đó ngẩng đầu nhìn người phụ nữ kia: “Cô từng thấy con tin nào bị đối đãi như này chưa?”
An Ngọc Quân bất ngờ nhận được nụ hôn nồng cháy của Xà Vương thì khuôn mặt tái nhợt bỗng đỏ bừng, lộ ra ánh mắt mê li sóng nước, tựa như sương mù giăng lối, biểu cảm mịt mờ luống cuống mang theo vài phần đáng yêu.
Người phụ nữ mặt lạnh như băng quay đầu nhìn về phía Ninh Thư.
Ninh Thư bị khối băng vuông vức che khuất phần đầu, không thấy rõ mặt mũi ra sao.
“Cậu là yêu quái?” Người phụ nữ quét mắt quan sát lũ rắn bị đông cứng, ánh mắt bỗng lấp lóe tia sáng kì dị.
Ninh Thư trầm giọng đáp: “Tôi chỉ là tiểu yêu quái tầm thường.”
“Tên gì?” Người phụ nữ hỏi, đồng thời lấy điện thoại ra tra tư liệu về Ninh Thư.
“Có thể vây khốn một yêu quái trốn thoát khỏi cục điều tra thì cậu cũng chẳng phải dạng tầm thường, chúng tôi bắt buộc phải có tư liệu về cậu, nói đi, tên gì, bản thể là yêu quái gì?”
Thấy Ninh Thư vẫn yên lặng không nói, tiểu bạch xà thò đầu ra từ trong ngực Xà Vương, nhanh mồm mách lẻo: “Tên gọi Nguyên Lương, bản thể là con ưng mù.”
“Nguyên Lương, là chim ưng sao…” Người phụ nữ ghi vào điện thoại.
Ninh Thư quay đầu nhìn tiểu bạch xà, tiểu bạch xà chột dạ, lập tức chui vào trong áo Xà Vương.
“Đừng giấu mặt nữa, chúng tôi muốn chụp ảnh.” Người phụ nữ yêu cầu.
Ninh Thư nhíu chặt lông mày, lập tức nói: “Mặt tôi đã bị sương độc ăn mòn toàn bộ, mấy người không thể nhìn được đâu.”
Xà Vương bật cười đắc ý: “Nói mà mày không tin, chỉ cần cục điều tra phát hiện ra yêu quái cường đại liền dùng trăm phương ngàn kế để bắt lại, không lâu sau, nếu mày không bị đem lên bàn phẫu thuật thì cũng bị đem lên bàn tiệc ăn uống.”
“Nghiệt súc kia, mau đưa thứ mày trộm ra đây.” Lão đạo sĩ hướng Xà Vương hô lớn.
Xà Vương khè chiếc lưỡi đỏ tươi, âm trầm nói: “Có giỏi thì tới đây, đồ ở trong tay tao, chính tao ăn trộm thì sao?”
Lão đạo sĩ phối hợp với mấy đại yêu quái bao vây Xà Vương lại.
Xà Vương lạnh mặt liếc mấy yêu quái xung quanh hắn: “Thân là yêu quái mà lại ti tiện đến mức làm chó cho con người, nếu tao trở thành Yêu Vương thống soái vạn yêu, thứ đầu tiên tao giết chính là lũ súc sinh như chúng mày.”
Mấy yêu quái không đáp lời, lão đạo sĩ thành thục hất phất trần lên, ngón tay bóp pháp quyết, hợp lực lại với mấy yêu quái, cùng nhau giao tranh với Xà Vương.
Ninh Thư đứng một bên quan sát, người phụ nữ mặc quần da cũng đứng cạnh cô, ánh mắt săm soi nhìn cô không chút kiêng dè.
“Cậu có làm gì phạm pháp không?”Người phụ nữ cất giọng thanh lãnh.
Ninh Thư đáp: “Không hề, tôi không gây rối hay làm loạn gì hết, tin chắc các người sẽ tra được thông tin về tôi, rằng: tôi chỉ là một yêu quái bình thường.”
Người phụ nữ khẽ cười: “Quên chưa giới thiệu, tôi là cục trưởng của cục điều tra.”
Ninh Thư ồ một tiếng : “Vậy à..”
Người phụ nữ tiến lại gần Ninh Thư, ghé sát tai cô mà thầm thì: “Biết đâu chúng ta lại là đồng loại của nhau?”
Ninh Thư giật giật mí mắt: “Cô cũng là yêu quái?”
Người phụ nữ nở nụ cười như giai nhân tuyệt sắc: “Chỉ giỏi giả ngu.”
Ninh Thư im lặng không nói. Đoán chắc người này chính là một nhiệm vụ giả, tuy nhiên cô chưa thể xác định được đó là địch hay bạn. Vì thế Ninh Thư không đáp lời cô ta.
Cô sẽ không để lộ thân phận.
Nếu là trước kia, Ninh Thư sẽ rất cao hứng khi gặp được đồng nghiệp trong cùng thế giới, nhưng hiện tại cô đã là hóa thân của pháp tắc, xuất phát từ một người chẳng có tiếng tăm gì – một nhiệm vụ giả không đáng chú ý trở thành hóa thân của Thủy pháp tắc.
Sự tỏa sáng này hút phải vô số ánh mắt ác ý, lăm le muốn cướp đoạt bảo vật của cô.
Ninh Thư không rõ người phụ nữ này là địch hay bạn, cô nhất định phải cẩn trọng.
Có thể cô ta đã đoán ra điều gì đó khi quan sát tàn dư trong căn phòng này, cho nên dù cô ta có nói gì, Ninh Thư sẽ kiên quyết phủ nhận.
Tuy bị Ninh Thư phớt lờ nhưng người phụ nữ cũng không giận dỗi, đứng song song cùng Ninh Thư, nhìn tình cảnh trận chiến mà chẳng hề nhúng tay vào.