Ninh Thư bay ra khỏi phủ Thành Chủ, vừa bay trên không vừa kiểm tra tình hình Thủy thành.
Ninh Thư bỗng nhận thấy, trên người Tiểu Hỏa ẩn ẩn một luồng hỏa tinh nóng bỏng, sáng rực vô cùng nguy hiểm, điều này có ảnh hưởng trực tiếp tới kết giới Thủy Thành.
Thủy hỏa xung khắc, nước có thể dội tắt hỏa, hỏa cũng có thể làm nước bốc hơi.
Ninh Thư khua tay, bố trí một cái kết giới bao quanh phủ Thành Chủ, nhằm ngăn chặn sự xung khắc từ Tiểu Hỏa và năng lượng của Thủy Thành.
Sau đó gia cố lại kết giới của toàn bộ Thủy Thành to lớn, bây giờ Ninh Thư bảo vệ Thủy Thành y như bảo vệ chính đôi mắt của mình.
Đây là cây hái tiền của cô mà.
Gia cố thêm nhiều lần, Ninh Thư lúc này mới đáp xuống mặt phố, tùy ý bước vào một cửa hàng.
“Thu thuế.”
Tiếp đó Ninh Thư đi tới chỗ nào liền thu tiền chỗ ấy.
Thuế thu từ những cửa hàng nhỏ không nhiều, tiền thuế nhiều nhất vẫn là nguồn thu từ những nơi như sòng bạc.
Ninh Thư kiểm tra tài khoản của mình, hiện tại cô đã có gần 10 vạn lực Tín Ngưỡng.
Advertisement
Đấy là còn chưa tính nguồn thu thuế nhà giàu đâu.
Ninh Thư đứng trước cửa sòng bạc, cười híp mắt đi vào, Tư Thiên đã đứng sẵn chờ Ninh Thư, chuẩn bị cho Ninh Thư 20 vạn công đức.
Con số 20 vạn đập thẳng vào mắt khiến Ninh Thư choáng váng xém ngất xỉu.
Đậu xanh?? Cô sứt đầu mẻ trán chữa trị một vị diện hỏng, nhiều nhất mới chỉ được 2 vạn công đức.
Này những 20 vạn liền, tài khoản của Ninh Thư từ trước tới giờ chưa có nhiều công đức đến thế.
Nội tâm Ninh Thư nổ pháo đùng đoàng, lòng vui như nở hoa.
Nhưng ngoài mặt vẫn hết sức bình tĩnh, nhàn nhạt hỏi: “Có lậu thuế không đấy?”
Ninh Thư ừ một tiếng, xoay người rời đi, quay đầu ngoái nhìn sóng bạc tấp nập náo nhiệt, đây quả thực là chốn hút tiền.
Suýt nữa khiến Ninh Thư nổi máu start-up.
Tuy nhiên Ninh Thư sẽ không làm kinh doanh.
Ninh Thư lại tiếp tục đi từng nơi thu thuế, mặc dù không nhiều, nhưng dù sao vẫn là thịt nha.
Ninh Thư muốn vào phòng đấu giá thu thuế, kết quả bị bảo vệ chặn ở cửa, nói phải trả 500 công đức mới có thể vào trong.
Ninh Thư: …
Người ta tới thu thuế đó nha, mấy người lại còn bắt tôi trả phí vào cửa?
Ninh Thư mỉm cười nhìn tay bảo vệ.
Không thấy giọt nước trên trán tôi sao? Tôi tới thu thuế đó.
Ninh Thư cảm thấy đối phương không được thân thiện cho lắm, phòng đấu giá này so với tưởng tượng của cô lại ngạo khí hơn nhiều.
*Ngạo khí: nghênh ngang tự kiêu tự mãn, cho mình là khác thường, cuồng vọng tự đại đến cực điểm.
“Thành chủ giá lâm, không có từ xa tiếp đón, mời vào mời vào.” Một người phụ nữ với dáng vẻ thướt tha, yểu điệu đi tới.
Ninh Thư nghiêm mặt, lạnh nhạt nhìn cô ta.
“Bảo vệ không biết mặt Thành Chủ, mong Thành Chủ thứ lỗi.” Người phụ nữ mỉm cười, nói với Ninh Thư.
Ninh Thư cũng cười đáp lại, vật trên trán tôi chỉ để trang trí thôi sao?
Không biết cái quần què.
Đây là đang ra oai phủ đầu với cô?
Ninh Thư sợ rằng con đường thu thuế hôm nay không được thuận lợi, suôn sẻ.
“Thành Chủ, mời.” Người phụ nữ dẫn Ninh Thư đến một căn phòng xa hoa.
“Chắc Thành Chủ mới tới phòng đấu giá lần đầu nhỉ?” Người phụ nữ châm một chén trà cho Ninh Thư.
“Trước kia từng tới rồi.” Ninh Thư lạnh nhạt nói.
Người phụ nữ cười một tiếng, khéo léo đưa đẩy: “Ngược lại là chúng tôi tiếp đón ngài không được chu đáo.”
Ninh Thư trực tiếp vào thẳng vấn đề: “Tôi tới thu thuế.”
Nói dông dài làm gì, cứ giao tiền ra đây.
“À phải phải.” Người phụ nữ mỉm cười, chuyển cho Ninh Thư 10 vạn lực tín ngưỡng.
Ninh Thư nhìn thấy 10 vạn lực tín ngưỡng, suýt chút nữa thì đập bàn, này là đuổi ăn xin đấy hả?
Khu đấu giá đâu thể có chút lợi nhuận như thế được? Giá cả mỗi món đồ mang ra đấu giá đều khiến người ta chỉ nhìn thôi cũng muốn nổ tim, đưa một xíu tiền thuế như này là có ý gì?
Sắc mặt Ninh Thư vô cùng khó coi: “Phòng đấu giá của mấy người làm ăn kém như vậy sao vẫn còn chưa đóng cửa?”
Người phụ nữ cười duyên dáng: “Cứ mỗi lần nộp thuế, phòng đấu giá chúng tôi đều nộp nhiều như vậy.”
Ninh Thư cười lạnh: “Nộp nhiều như vậy?”
“Thành chủ, chúng tôi vẫn luôn nộp nhiều như vậy.” Người phụ nữ máy móc nói.
Ninh Thư lạnh lùng nói: “Lẽ ra tôi không nên thu tiền thuế khu đấu giá này có phải không?”
“Nếu Thành chủ đã khoan dung độ lượng, vậy phòng đấu giá chúng ta xin đa tạ hồng ân của Thành Chủ.” Người phụ nữ giống như nghe không hiểu Ninh Thư đang nói bóng nói gió, dựa lời Ninh Thư mà nói.
Ninh Thư cười ha hả trong lòng một tiếng, hay cho điệu bộ ‘lẽ thẳng khí hùng’ như vậy, xem ra thế lực đứng sau khu đấu giá này không nhỏ, bằng không sao dám vênh váo tự đắc đến vậy cơ chứ.
Ninh Thư đứng dậy: “Dù 10 vạn cỏn con nhưng vẫn tính là chân muỗi, cũng là thịt, tại sao tôi lại không thu, hôm nay 10 vạn tôi thu được, mấy trăm vạn tôi cũng thu được.”
“Không cần tiễn.”
Ninh Thư ra khỏi cửa lớn phòng đấu giá, quay đầu nhìn phòng đấu giá nguy nga tráng lệ, sẽ có lúc bắt các người phải phun ra cả gốc lẫn lãi.
Tôi không cần gì nhiều, nhưng đồ của tôi thì tôi vẫn nuốt, haha…
“Chủ quản, đưa 10 vạn liệu có ổn không?” Người phụ nữ nói trước tấm rèm cửa.
Một bàn tay trắng noãn như ngọc nhẹ nhàng vén rèm lên, hiện ra bóng dáng một người đàn ông.
“Không sao, cô ta chỉ là một người phụ nữ may mắn có được chức Thành chủ Thủy thành, trước đó chưa từng nghe qua danh tiếng người này.” Người đàn ông không để tâm lắm, hời hợt nói.
Ninh Thư đi đến tửu lâu của Thư Bạch, Thư Bạch liền giao nộp cho Ninh Thư 15 vạn lực Tín Ngưỡng.
Đấy, nhìn mà xem, ngay cả một tửu lâu còn nộp nhiều tiền thuế hơn phòng đấu giá, đúng là sỉ nhục người ta, chẳng khác nào đuổi ăn xin cả.
“Thế lực đứng phía sau khu đấu giá là ai?” Ninh Thư bực bội rót hai chén trà, hỏi Thư Bạch.
Thư Bạch ôn hòa nói: “Có thể giao bán trận người(?) thì thực lực không thể coi thường, có phải họ nộp cho cô ít thuế đúng không?”
Ninh Thư rất khó chịu, nhưng bây giờ còn có cách nào nữa đâu.
Chẳng lẽ lại đi cáo trạng? Chính mình không có bản lĩnh thu thuế, nói ra chỉ tổ rước nhục vào thân.
Đây là thế giới cường giả vi tôn, tỏ ra đáng thương sẽ chỉ khiến người khác coi thường.
Ra khỏi tửu lâu, Ninh Thư đi dọc đường tiếp tục việc thu thuế.
Đến khi đứng trước cửa phòng cố vấn.
Ha ha, không biết người đàn ông tóc bạc có nộp thuế cho cô không đây?
Ninh Thư bước vào trong quán, vừa vào đã ngửi thấy một cỗ mùi trầm hương ưu nhã phảng phất trong không gian.
Ninh Thư ngồi trên ghế, chờ người đàn ông tóc bạc đi ra ngoài quầy.
Phải đợi một lúc thật lâu, người đàn ông tóc bạc mới vén rèm đi ra, trong tay y lúc nào cũng cầm theo quyển sách.
Người đàn ông tóc bạc nhìn thấy Ninh Thư, vẻ mặt vẫn không đổi, ngồi xuống hỏi: “Lần này cần tư vấn việc gì?”
Ninh Thư nở một nụ cười bí hiểm: “Không phải đến tư vấn, có phải anh quên mất chuyện gì rồi không?”
Người đàn ông tóc bạc nhìn lướt qua Ninh Thư một lượt, rốt cục cũng chú ý đến phía trước trán Ninh Thư.
“Lần này tới lấy tiền?” Tóc bạc hỏi.
Ninh Thư: “Đây không phải điều hiển nhiên sao?”
Trong lòng Ninh Thư vô cùng sảng khoái, trước kia người đàn ông tóc bạc luôn đè đầu cô thu tiền, dù chỉ ngồi ngốc một chỗ nhưng vẫn tiền tiền …
Bây giờ cô có thể lấy tiền từ trong tay người đàn ông tóc bạc, đúng là không thể nào sảng khoái hơn.
Ninh Thư hít thật sâu mùi trầm hương, cảm giác linh hồn như được một luồng gió mát lạnh thổi vào, thật dễ chịu biết bao.
Có bản lãnh thì anh đòi tiền tôi đi?
Ninh Thư mỉm cười e lệ, mau đưa tiền đi mà.
Người đàn ông tóc bạc nhìn thoáng qua bộ dạng đắc chí của Ninh Thư.