Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 1755: Mơ mộng hão huyền



Dùng một lần tư vấn thay cho việc nộp thuế?

Ninh Thư mỉm cười hiền hòa: “Anh đùa tôi đấy à?”

Người đàn ông tóc bạc nói: “Không đùa, cô được tư vấn một vấn đề miễn phí.”

Ninh Thư thầm phỉ nhổ trong lòng một trận, dùng một lần tư vấn thay cho việc nộp thuế, tiền thuế tới những mấy vạn công đức cùng lực tín ngưỡng… dùng để đổi một lần được tư vấn? Đúng là mơ mộng hão huyền.

“Cám ơn, bây giờ tôi không có vấn đề gì cần tư vấn, cũng không có thắc mắc gì cần giải đáp.” Ninh Thư nói thẳng thừng: “Nói mới nhớ, anh còn thiếu tôi một lần tư vấn miễn phí.”

Ba lần miễn phí, cô đã dùng hết hai lần, vẫn còn một lần.

Hừ, một lần tư vấn đổi lấy tiền thuế của cô? Tưởng cô ngu chắc?

Suy đi tính lại cô không hề có lời lộc gì.

Người đàn ông tóc bạc ngẫm nghĩ một chút, nói: “Tình hình việc cấu tạo thế giới của cô thế nào rồi?”

“Vẫn ổn.” Ninh Thư trả lời qua loa, thôi đừng làm mất thời gian nữa, đưa tiền đây, đưa tiền đây.

“Thực ra dù có thu thập đủ năm căn nguyên thế giới, cô cũng không thể cấu tạo được một thế giới hoàn chỉnh.” Người đàn ông tóc bạc bỗng nói.

Advertisement

“Vì sao?” Ninh Thư có chút lo lắng, lập tức ý thức được ý đồ của người đàn ông tóc bạc.

Quả nhiên là gian thương vắt chày ra nước, chỉ vì trốn thuế mà không từ bất cứ thủ đoạn nào.

Nhưng liên quan trực tiếp tới việc cấu tạo lên thế giới, Ninh Thư lại không dám chủ quan.

Ninh Thư để ý thấy người đàn ông tóc bạc mặt không biểu tình đang nhìn cô với ánh mắt đắc ý.

Ninh Thư thầm chửi hố cha trong lòng, hơn nữa người đàn ông tóc bạc vẫn chưa nói cho cô biết tiền thuế phòng cố vấn phải nộp là bao nhiêu.

Cô làm sao biết được mình phải bỏ ra bao nhiêu để đổi lấy một lần tư vấn.

Ninh Thư cố lấy lại bình tĩnh, hỏi: “Chúng ta quay lại vấn đề thu thuế, tiền thuế bao nhiêu?”

“Không nhiều nhặn gì, phòng cố vấn của tôi làm ăn thất bát lắm.” Người đàn ông tóc bạc nói: “Cô còn muốn hỏi vấn đề cấu tạo thế giới nữa không?”

Ninh Thư cắn răng hỏi: “Vì sao thu thập đủ năm căn nguyên thế giới mà vẫn chưa thể cấu tạo lên thế giới?”

Hôm nay anh mà không nói rõ ràng tường tận, tôi liền đập nát cái quán rách này, đậu má tên gian thương lươn lẹo.

Người đàn ông tóc bạc bình thản nói: “Có ba nguyên nhân, thứ nhất, năm căn nguyên thế giới vẫn chưa đủ, thứ hai, thế giới phải có sinh linh thì mới tính là thế giới, thứ ba, sinh linh phải có sinh có tử thì mới thế giới mới cân bằng được, điều này cần tới thế giới Luân Hồi.”

Vẻ mặt Ninh Thư không chút biểu tình: “Khi đó anh nói với tôi chỉ cần năm căn nguyên thế giới.”

Ta muốn đánh chết miii.

Người đàn ông tóc bạc không hề e sợ, căn bản y chẳng quan tâm Ninh Thư trách móc mình thế nào.

“Vấn đề này đã đủ thay việc nộp thuế chưa?” Người đàn ông tóc bạc nói.

Ninh Thư ngồi bắt chéo chân, đặt tay lên đầu gối: “Xin rửa tai lắng nghe.”

“Trừ Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ ra còn có Ánh Sáng và Bóng Tối nữa, cho nên để cấu tạo lên thế giới thì cần phải có đủ bảy căn nguyên thế giới này.”

Ninh Thư: Nói nửa úp nửa mở, đúng là đồ tiện nhân.

Trước đó cô lãng phí một lần tư vấn miễn phí, đổi lại chỉ được thông tin đúng mỗi một nửa.

Làm ăn vớ vẩn như thế, tốt nhất nên dẹp tiệm đi.

Cô đã kiếm được ba căn nguyên thế giới, chỉ còn hai cái, kết quả lại tòi thêm hai chú nữa.

Hai thuộc tính Sáng – Tối này… Ninh Thư chỉ cần nghĩ thôi đã thấy khoai môn.

Ninh Thư tức tối nhìn người đàn ông tóc bạc.

“Còn vấn đề thứ hai thì sao? Vị diện không thể tự tiến hóa sản sinh ra sinh tinh hả?” Ninh Thư hỏi người đàn ông tóc bạc.

“Trong điều kiện thích hợp sẽ tự khắc sản sinh sinh linh, cái quan trọng là thế giới Luân Hồi.” Người đàn ông tóc bạc nói.

Ninh Thư hỏi: “Làm thế nào mới có thế giới Luân Hồi?”

Người đàn ông tóc bạc lắc đầu: “Kỳ thật muốn cấu tạo lên một thế giới thì cũng chính là cấu tạo lên hai thế giới, trong đó có một thế giới thuộc về linh hồn.”


Ninh Thư đau hết cả não, đưa tay day trán.

Quả thực máu chó chết mất.

Mệt không buồn nói.

Ninh Thư thà không tới nơi này còn hơn.

Mà người đàn ông tóc bạc tư vấn cho khách hàng nhưng lại làm ăn gian dối, giấu giấu giếm giếm, mồi cho khách hàng tới tiếp đợt sau.

Gian thương, chúc mi mau chóng sập tiệm.

Ninh Thư nhìn người đàn ông tóc bạc: “Anh còn giấu giếm cái gì về chuyện cấu tạo thế giới nữa không?”

Người đàn ông tóc bạc khép quyển sách lại: “Những thông tin nên cho đều đã cho.”

Ninh Thư hít một hơi thật sâu, trong khoang ngực lấp đầy mùi vị Trầm hương.

Hít thì phải hít cho đã.

“Còn muốn hỏi chuyện gì nữa không?” Người đàn ông tóc bạc hỏi.

Ninh Thư đứng dậy: “Không cần, hi vọng lần sau tôi tới thu thuế, anh sẽ không dùng phương thức qua loa tắc trách vậy nữa.”

“Được.” Người đàn ông tóc bạc cầm theo quyển sách của mình đi vào phòng trong.

Ninh Thư bước ra khỏi phòng cố vấn, quay đầu nhìn cửa lớn phòng cố vấn, nơi này thật đen, vô cùng đen.

Chỉ có vào chứ không có ra, ngay cả tiền thuế mà cũng nghĩ đủ cách chày bửa.

Ninh Thư quay về phủ Thành Chủ gặp Tiểu Hỏa.

Tiểu Hỏa trông thấy Ninh Thư liền buông sách ra, hỏi Ninh Thư: “Tôi đọc cuốn này không hiểu lắm.”

Ninh Thư nhìn lướt qua bìa sách: “Cái này quá phức tạp với cậu, đổi sang cuốn khác.”

Ninh Thư đưa cuốn truyện tranh thiếu nhi cho Tiểu Hỏa: “Đọc cuốn này đi, giờ tôi phải đi rồi, về sau cậu cứ ở yên tại đây, không có việc gì thì đừng ra khỏi phủ Thành chủ.”

“Mai Tử Khanh làm xong nhiệm vụ sẽ tới tìm cậu.”

Tiểu Hỏa gật đầu: “Tôi biết rồi.”

“Không có việc gì thì đừng ra khỏi phủ Thành Chủ, cậu là căn nguyên thế giới thuộc tính Hỏa, là bảo vật hết sức trân quý, vậy nên đừng chạy loạn khắp nơi.”

Ninh Thư dặn dò Tiểu Hỏa thật kĩ, nếu cậu ta đánh nhau trong Thủy thành, nguyên tố Hỏa đối lập với nguyên tố Thủy sẽ gây ảnh hưởng nghiêm trọng tới kết giới.

Mai Tử Khanh cũng không quan tâm vấn đề này lắm, chỉ biết mang Tiểu Hỏa tới gửi gắm tại Thủy thành.

Cũng không biết Mai Tử Khanh lúc nào mới quay về.

Tiểu Hỏa gật đầu khéo léo: “Tôi biết rồi, tôi sẽ không ra ngoài đâu.”

Ninh Thư nhìn những lọn tóc đỏ xõa tung trên nền đất: “Sao cậu không cắt tóc đi?”

Xõa sợi như giẻ lau nhà mà không thấy khó chịu sao, đã thế còn dễ bị vướng tóc nữa.

Tiểu Hỏa chạm vào mái tóc của mình: “Tử Khanh bảo để vậy trông rất đẹp mắt.”

Ninh Thư: …

Khiếu thẩm mỹ của Mai Tử Khanh thật kỳ quặc.

Ninh Thư gật đầu: “Hai người thích là được.”

Ninh Thư ra khỏi phủ Thành Chủ, nói với 2333: “Trở về.”

Cô muốn trở về xem tiền thu thuế được bao nhiêu.

Ninh Thư trở lại không gian hệ thống, ngay lập tức ấn mở bảng thuộc tính của mình.

Nhìn vào mục công đức và lực tín ngưỡng.

Công Đức: 654000

Lực Tín Ngưỡng: 1115000

Ninh Thư nhìn con số này liền hạnh phúc muốn té xỉu, có cảm giác qua một đêm bỗng hóa giàu xổi.

*Giàu xổi: là thứ giàu nhất thời, không bền vững, của cải dễ vào mà cũng dễ ra, dễ được mà cũng dễ mất.

Ninh Thư ôm ngực, cảm giác tim đập nhanh như muốn nổ tung.

Má ơi, phê chết mất thôi.

Tiền thu thuế của một thành phố…

Ninh Thư không nhịn được đứng tại chỗ cười ngốc nghếch, hô hô, thật nhiều tiền, thật nhiều tiền, thật nhiều tiền..

Từ nay cô cũng được coi là người có tiền rồi.

Ninh Thư nghĩ nghĩ một chốc, quay ra hỏi 2333: “À đúng rồi, có thể mua lực Linh Hồn được không?”

Ninh Thư cảm thấy bản thân hiện tại nên tiêu tiền, xả láng một chút.

2333 nhàn nhạt đáp lời: “Không thể, lực Linh Hồn là món đồ đắt giá, rất hút hàng, ngoại trừ lực Linh Hồn mà nhiệm vụ giả thu hoạch từ phần thưởng nhiệm vụ ra, thị trường không bán loại vật này, tất nhiên vẫn có nơi bán, chỉ cần biết chỗ là mua được.”

“Nhưng là lực Linh Hồn thuần khiết hay không thuần khiết thì vẫn chưa biết nha.”

Ninh Thư: …

Thôi dẹp đi, không thể chấp nhận lực Linh Hồn không thuần khiết được, quá nhiều tạp chất, lại dễ xảy ra vấn đề.