"Thật may mắn biết bao khi được bệ hạ triệu kiến." Để che đậy sai sót nhỏ của mình mà Brandt bắt đầu hết lời thành kính ca ngợi thần linh, ca đợi Đồ An, ca ngợi bệ hạ.
Đây là lần đầu tiên hắn dùng những lời tán dương lộng lẫy để khen ngợi bệ hạ chưa từng gặp, lúc đó Brandt không bao giờ có thể ngờ được trong tương lai, hắn sẽ nói những lời tán dương càng thêm lộng lẫy hoa mỹ đến khó tinh, dùng vô số lời đẹp đẽ tưởng tượng để đắp lên cho bệ hạ vô song không có gì có thể so sánh.
Nếu có thể thấy trước được tương lai, Brandt sẽ không tiến cung với tư thái ngạo mạn như vậy, hắn thường tự hỏi không biết ngay từ lúc bắt đầu vị bệ hạ ngồi trên ngai vàng kia đã nhìn thấu chiếc mặt nạ đạo đức giả và linh hồn bẩn thỉu của hắn không nên cho dù sau này hắn có bù đắp như thế nào thì bị bệ hạ kia đều có tầng ngăn cách nhỏ với hắn.
Đôi mắt đen khẽ nhìn chăm chú hắn, một ván kết thúc, mọi mặt đen tối của hắn dường như không còn nơi nào có thể che giấu dưới con mắt của bệ hạ.
Bỗng nhiên Brandt cảm thấy không vui.
Hắn cũng muốn cởi bỏ lớp mặt nạ trên mặt bệ hạ để xem khuôn mặt che giấy là gì, hắn cũng muốn moi tim của bệ hạ để xem thứ gì được giấu trong trái tim yếu đuối của nhân loại.
Những cảm xúc xấu xa và bạo ngược tùy ý chạm vào dây thần kinh của Brandt, hắn hơi giơ tay lên nhưng trước khi hành động, hắn chợt thấy dấu ấn không gian và thời gian quấn quanh cơ thể của bệ hạ.
Đó là dấu ấn bảo vệ của rồng thời không và vĩnh hằng, nếu Brandt ra tay thì tất nhiên sẽ quấy nhiễu cự long cường đại đó.
Sau này nhớ lại lần nữa, hắn chỉ cảm thấy nụ cười ấy giống như ánh sáng mặt trời băng qua ngàn sông núi, nước mưa băng qua vực sâu thăm thẳm, cuối cùng rơi xuống trái tim hoang vắng của hắn.
Trên người vị bệ hạ này có một sức quyến rũ cá tính mạnh mẽ, rất dễ khiến người ta sinh ra yêu mến trong lòng, ngay cả một ác ma như Brandt cũng không ngoại lệ.
Sau này nhiều tình tiết khác nhau xảy ra khiến Brandt càng ngày càng lún sau, sau này hắn đi theo bệ hạ cùng cậu đi quan sát và thể nghiệm dân tình, hắn nhìn ánh mắt ôn nhu từ ái của bệ hạ rời vào trên người khác, như cơn mưa xuân nuôi dưỡng vạn vật, rơi xuống ân huệ cho những người trên mảnh đất này.
Ngay cả những tên dân đên thô tục nhất cũng có được lòng khoan dung của bệ hạ.
Có lẽ chiếc mặt nạ mới gặp lần đầu kia khiến Brandt luôn nghĩ mình là người đặc biệt nhưng trên thức tế vị bệ hạ kia có vô số mặt nạ được chế tạo tinh xảo giá trị trên trời như vàng, bạc, ngọc lục bảo, thủy tinh...
Ngày hôm đó bệ hạ mang một chiếc mặt nạ thủy tinh, cưỡi trên một con chiến mã trắng như tuyết, cầm dây cương và quay đầu nói với hắn: "Brandt, gần đây các đại thần đều đang thúc giục ta lập hoàng hậu nhưng thật ra trong lòng ta đã có một ứng cử viên rồi."
Hiếm thấy thanh niên có chút cảm xúc tươi mới buồn bực, lúc này đây không còn giống như bệ hạ hoàn mỹ xa cách khó tiếp cận như thần linh, mà là một phàm nhân cũng phiền muộn lo lắng.
Hắn nói: "Chỉ là người đó có thể không phải là người phù hợp nhất trong suy nghĩ của hầu hết mọi người, ta không muốn tạo áp lực quá lớn cho người đó."
"Đến lúc đó chỉ sợ sẽ làm phiền anh rồi."
Chỉ cần giáo chủ đứng ra nói hoàng hậu được bệ hạ lựa chọn là người của thiên mệnh, dựa theo uy vọng ban đầu của bệ hạ trong nhân dân và số mệnh do lời tiên tri trong miệng của giáo chủ thì mọi tin đồn đều có thể dập tức bằng quyền lực tuyệt đối.