Cá Của Tôi Trải Rộng Toàn Tinh Tế

Chương 54: Ngoại truyện 2



Trên người bệ hạ có dấu ấn bảo vệ của rồng thời không và vĩnh hằng, nếu có chuyện gì xảy ra với bệ hạ thì Claykerrstie sẽ ra tay can thiệp nên Brandt đầu tiên đến đảo rồng để tạo ra hỗn loạn trước, Claykerrstie vội vàng rời đi vì đảo rồng.

Sau khi dẫn Claykerrstie đi, Brandt hợp tác với vua của huyết tộc lúc bấy giờ.

Hắn đã giúp huyết tộc mở cổng thành, đồng thời tiết lộ mọi điều kiện cảnh gác cho huyết tộc, huyết tộc có thể bắt đầu giết chóc ở Đồ An mà hắn chỉ cần đưa bệ hạ đi là được.

Kế hoạch tốt đẹp nhưng thay đổi duy nhất là vu của huyết tộc đổi ý rồi.

Ngày đó khi huyết tộc xâm chiếm kinh thành, bệ hạ không chịu chạy trốn, muốn cùng Đồ An sống chết, thấy hắn vẫn ở bên cạnh mình lúc nguy cấp, ánh mắt bệ hạ hiện lên một tia động lòng: "Brandt, đây là bản đồ lối thoát bí mật, thừa dịp bọn họ còn chưa đến..."

"Thì ra bệ hạ còn chuẩn bị đường rút lui." Brandt khẽ cười: "Suýt nữa thì để bệ hạ chạy mất."

Bệ hạ nghe xong câu này thì động tác giao bản đồ cho Brandt dừng lại, dưới lớp mặt nạ không nhìn thấy biểu hiện của cậu có chút thay đổi nào, đôi mắt đen láy mất đi sự ấm áp, chỉ còn lại vẻ uy nghiêm lạnh lùng, giọng nói xinh đẹp lúc này không có thăng trầm mà là tràn ngập cảm giác áp lực không nói nên lời: "Giáo chủ lời ấy có ý gì?"

Đã rất lâu rồi Brandt mới được bệ hạ nhìn chăm chú như vậy, ánh mắt chạm nhau, tất cả những gì hắn có thể thấy là đôi mắt đen đẹp đẽ lạnh lùng của bệ hạ, trước khi gặp bệ hạ, hắn chưa từng thấy đôi mắt đẹp như vậy, đẹp đến mức muốn đào ra cất vào kho báu.

Nhưng vẻ đẹp của bệ hạ không chỉ là đôi mắt mà toàn thân đều đạt đến đỉnh cao của thẩm mỹ, chính là tồn tại mà hắn muốn hủy diệt, có lẽ ngay từ cái nhìn đầu tiên, hắn đã được định sẵn để phá hủy tất cả những thứ này bằng chính tay của mình.

Vì bản thân vẻ đẹp này đã là nguồn gốc của tai họa, không nên thuộc sở hữu của người phàm, nhân loại đều là những sinh vật bẩn thỉu và đạo đức giả, một ngày nào đó, bệ hạ cũng sẽ bị ô nhiễm.

Cho nên trước khi bị ô nhiễm, hãy để hắn tự tay chấm dứt tất cả những chuyện này, những kẻ ngu dốt trên đời không thể hiểu được hắn, cho rằng đó là một hành động xúc phạm nhưng chỉ có làm như vậy thì hắn mới có thể làm cho vẻ đẹp của khoảnh khắc này thành vĩnh viễn.

"Chẳng lẽ người sáng suốt như bệ hạ lại không đoán ra được kẻ đã gây ra tất cả những tai họa này sao?"

Nhìn nhau, Brandt nghe thấy tiếng la hét của những thị vệ bị tàn sát bên ngoài, liên tục không dứt như tiếng ve kêu ồn ào vào mùa hè, trong khi đôi mắt đen của bệ hạ lạnh như băng tuyết vào mùa đông.

Rất lạnh lùng.

Ngọn lửa giận dữ bùng cháy dưới lớp băng, ngọn lửa hận thù đang thiêu đốt hừng hực, nóng bỏng nóng rực có thể nhầm lẫn với tình yêu.

"Tại sao anh lại muốn hủy hoại Đồ An?" Bệ hạ hỏi từng chữ một.

Trước đây rất khó để Brandt có thể chạm vào trái tim của vị bệ hạ này, nhưng giờ phút này, hắn khẳng định mình đã làm tổn thương thấu tim của vị bệ hạ này.

Tấm chân tình không thể có được đó chính là nguồn gốc tội lỗi, cũng là tội lỗi cả đời này của hắn.

Hắn không khỏi mỉm cười: "Bệ hạ, đôi mắt đáng ghét của người thật đẹp nên xin hãy tiếp tục nhìn tôi như thế này ——"

"Hận ta thật nhiều, chỉ một mình ta thôi." Thật là một lời nguyền đáng yêu và độc ác.

Brandt vui vẻ đến mức giọng run run, hắn dùng cấm thuật lấy đi tình yêu của bệ hạ, hắn sẽ dùng mọi cách để lấy đi những thứ không thuộc về mình, quả nhiên hắn đã làm được như vậy kế hoạch lần này lẽ ra phải hoàn hảo nhưng thật đáng tiếc khi vua huyết tộc lại đột nhập vào cung điện, bị hấp dẫn bởi mùi của bệ hạ, khăng khăng muốn nếm máu của bệ hạ.

Sau khi bị cậu từ chối, vua huyết tộc trực tiếp cướp đoạt bệ hạ, mặt nạ của bệ hạ rơi xuống trong lúc giao đấu, vua huyết tộc trong khoảnh khắc đó nhìn mà trợn tròn mắt, tranh đấu với hắn biến thành cuộc chiến không ngừng.

Brandt nhận ra mùi của rồng thời không và vĩnh hằng đang đến gần, hắn biết sức mạnh của Kerr nên đành phải ra đi đầy nuối tiếc.

Ngàn năm trôi qua, nhớ lại quá khứ của Đồ An, Brandt cảm thấy sai lầm của mình chính là không ngờ vua huyết tộc lại bị bệ hạ thu hút.

Hắn biết bệ hạ sau này trở thành huyết tộc, trở thành thân vương huyết tộc, tiếp tục bị Kerr bảo vệ, Kerr trông bệ hạ rất kỹ, bệ hạ quanh năm ở lại lãnh thổ của huyết tộc, đóng cửa không ra nên Brandt rất khó tiếp cận.

Nhưng thứ càng không thể có được thì Brandt càng muốn lấy được.

Cuối cùng hắn cũng tìm thấy cơ hội của mình.

Tại buổi hòa nhạc của Yuanna, hắn đã gặp lại bệ hạ, sau bao nhiêu năm, vì đặc tính bất tử mà vẻ đẹp của bệ hạ không hề thay đổi nhưng đôi mắt đen từ bi và uy nghiêm đã biến thành đôi mắt đỏ thâm tình máu lạnh.

Brandt cầm tẩu thuốc, thổi nhẹ một vòng khói, nhìn chằm chằm vào bệ hạ qua làn khói.

Hắn biết Claykerrstie cũng đang ở gần đây, cũng biết rằng hắn có thể chết một khi thân phận bị bại lộ, nhưng vì lòng căm thù của bệ hạ đối với hắn, cho dù có chết đi chăng nữa thì hắn cũng sẽ chết dưới tay bệ hạ.

Sống nhiều năm như vậy rất buồn chán, hắn đã hủy đi vô số thứ đẹp đẽ trong đời, nếu hắn sắp bị tiêu diệt thì hắn muốn tính mạng của mình kết thúc xinh đẹp nhất trong tay của bệ hạ.

Cho nên Brandt từng bước một đến bệ hạ không hề hay biết, bệ hạ đang chăm chú lắng nghe ca nhạc, hắn biết tại sao bệ hạ thích Yuanna. Hồi đó bệ hạ từng nuôi một nhân ngư, mỗi khi xử lý xong việc chính trị thì bệ hạ sẽ nghe bài hát của nhân ngư kia hát.

Khi bệ hạ nói cậu có một ứng cử viên thích hợp, Brandt nghi ngờ trong giây lát đó chính là nhân ngư nhưng hắn nhanh chóng bác bỏ.

Ý nghĩa lớn nhất của cuộc hôn nhân của bệ hạ đối với đất nước này là sinh ra một người thừa kế, nhân ngư kia là nam, dù thế nào đi nữa cũng không thể sinh con, cho dù bệ hạ có muốn đưa nhân ngư đó vào hậu cung thì cũng không bao giờ cho đối phương thân phận hoàng hậu.

Nhưng bệ hạ thực sự thích nghe nhân ngư kia hát.

Thích đến nỗi cho dù đã mất đi ký ức sau một nghìn năm, tướng mạo Yuanna tương tự với nhân ngư kia vẫn sẽ khiến cậu yêu ai yêu cả đường đi.

Brandt có quá nhiều suy nghĩ trào dâng chỉ trong vài bước chân ngắn ngủi mà tưởng như đã vượt qua cả đại dương, cuối cùng cũng bước đến bên cạnh bệ hạ, dùng tất cả sức lực của mình để làm ra vẻ tự nhiên tùy ý nhất và ngồi bên cạnh bệ hạ.

Bệ hạ nhìn thoáng qua hắn.

Ánh mắt bình thản như thế giống như đang nhìn những người xa lạ có thể gặp ở khắp mọi nơi trên đường, niềm vui nỗi buồn đều không có, thậm chí lạnh lẽo cũng không.

Brandt đã từng nhìn thấy ánh mắt căm hận đến cực điểm của bệ hạ, hắn cũng đã từng nhìn thấy ánh mắt bệ hạ coi hắn như người tài, nhưng hắn chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt bình thản gần như lãnh đạm của bệ hạ.

Ánh mắt lãnh đạm như vậy khiến hắn lạnh hết cả sống lưng, hắn bắt đầu tự hỏi liệu ánh mắt căm hận và nóng rực ấy trong ký ức có phải là ảo tưởng của bản thân hay không.

Hắn muốn có được tình yêu của bệ hạ, hắn thích nhìn bệ hạ hận, hắn nguyện ý chịu mọi ánh mắt của bệ hạ, nhưng ngoại trừ ánh mắt bình thản như vậy thì hắn không muôn nhìn thấy.

Thế nên Brandt không thể tự chủ được nói rất nhiều.

Nhưng ánh mắt bệ hạ nhìn hắn vẫn không thay đổi.

Sau đó Claykerrstie và Lục Tước hợp sức chế phục hắn, thật ra thì Brandt không quá quan tâm đến trận đánh nhau này, trong lòng hắn chỉ có bệ hạ, hắn lại gọi bệ hạ, kể lại tội lỗi đã phạm phải những năm đó cho bệ hạ mất ký ức.

Nhân loại luôn thích ở trong phòng xưng tội, để phân tích tội lỗi của mình với thần linh và cầu xin thần linh tha thứ.

Nhưng Brandt khác với người trần, hắn thú nhận toàn bộ tội lỗi của mình chỉ để xúc phạm một lần nữa, hắn muốn nhìn thấy vị thần trên cao phát điên vì hắn một lần nữa.

Hắn ôm tâm tư bẩn thỉu, điên cuồng và si mê như vậy nhìn bệ hạ, nhìn bệ hạ bước xuống thần đàn từng bước một vì hắn, thì thầm với hắn: "Em nhớ ra rồi."

Bệ hạ đưa tay chạm nhẹ vào hốc mắt của hắn, sau khi trở thành huyết tộc, bàn tay bệ hạ lạnh như băng, lạnh đến mức không có một chút nhiệt độ giống như chiếc mặt nạ vàng mà bệ hạ đắp lên mặt khi lần đầu tiên gặp nhau.

Đôi mắt đỏ ấy nhìn hắn mang theo cảm xúc giấu kín, nhìn chăm chú vào hắn, họ rõ ràng dựa vào gần nhau như vậy nhưng Brandt lại cảm thấy hắn và bệ hạ của hắn lại xa cách như vậy.

"Em đã nhớ mọi thứ, tại sao anh lại làm vậy?"

Giọng nói dịu dàng và thanh mát đó như một cơn gió thở dài: "Em rõ ràng thích anh."

Thời gian dường như đứng yên.

Đầu óc Brandt trở nên trống rỗng, hắn nghĩ vô số phản ứng của bệ hạ và mọi thủ đoạn mà bệ hạ có thể thực hiện trên người hắn, nhưng hắn không ngờ bệ hạ sẽ nói ra câu này với hắn.

Sao có thể như vậy được?

Sao lại có thể như vậy được?

Bệ hạ sao có thể thích hắn?

"Lẽ ra anh đã có được tất cả tình yêu của em." Đôi mắt đỏ như máu ấy nhìn hắn đầy thâm tình, tình sâu nhưng cũng thật lạnh lùng, có lẽ khi thần linh thực sự yêu một ai đó, đôi mắt của họ cũng lạnh lùng đến vậy.

Brandt chợt nhớ tới quá khứ ngàn năm trước, rất nhiều chuyện hắn cho rằng sẽ không nhớ rõ nhưng mọi chuyện vụn vặt liên quan đến bệ hạ thì hắn từ đầu đến cuối đều khắc sâu trong lòng.

Hắn rất thích nghe mọi người kể về những trải nghiệm đau đớn, như dùng con dao nhẹ nhạng rạch vết thương đã lành lại phải chảy máu lần nữa.

Brandt muốn nghe nỗi đau khổ của bệ hạ, hắn nói ngàn vạn lần những gì hắn đã nói, hắn nguyện ý giúp đỡ giải quyết đề cho bệ hạ.

"Brandt, anh là con dân của ta, ta là quốc vương của anh, cho dù vết thương của ta có chồng chất cỡ nào thì trước mặt anh, ta cũng phải bất khả chiến bại."

Đôi mắt đen sau lớp mặt nạ thật thương xót lại uy nghiêm, hắn luôn cho rằng bệ hạ nhìn mọi người bằng ánh mắt này, vậy lúc bệ hạ nhìn hắn chăm chú thì có thêm chút dịu dàng nữa không?

Brandt nhớ lại lần nữa hắn và bệ hạ cưỡi ngựa lao nhanh tại bãi săn, bệ hạ rút nỏ bắn không thương tiếc các loại con mồi. Khi họ quay trở lại, bệ hạ không nhuốm bụi trần ngồi trên một con chiến mã trắng như tuyết, mang mặt nạ thủy tinh chói mắt, có làn gió nhẹ thổi qua, thổi bay mùi máu tanh nồng nặc, mọi thứ đều sạch sẽ.

"Brandt, gần đây các đại thần đang thúc giục ta lập hoàng hậu." Bệ hạ bỗng nhiên quay đầu nhìn hắn: "Thực ra trong lòng ta đã có ứng cử viên rồi."

Bầu trời là màu xanh thẳm, bãi có là màu xanh lục bát ngát, mọi thứ đều là dáng vẻ tươi đẹp.

"Người bệ hạ chọn là ai?"

Người trên lưng bạch mã nháy mắt với hắn lại cười nói: "Tạm thời giữ bí mật nha."

Cơn gió trong ký ức vượt qua thời gian và không gian, bao phủ lên giọng nói như thở dài của bệ hạ:

"Em rõ ràng thích anh."

Một tiếng thở dài khe khẽ như vậy, chỉ có thể nhẹ nhàng thổi một chiếc lá rơi nhưng trong lòng Brandt lại giống như một cơn sóng thần tràn ngập bầu trời, khiến cho trong lòng hắn có thứ gì đó như muốn vỡ đê.

"Chính anh đã tự tay hủy hoại tất cả."

Thứ cảm xúc lạnh buốt thấu xương ấy khiến hắn cảm thấy lạnh lẽo đến mức rơi xuống vực thẳm, kỳ lạ thật, hắn đã xuống địa ngục rồi, sao lại có cảm giác sa đọa kinh khủng như vậy?

Bên tai hắn như vang lên tiếng than khóc vào cái ngày mà Đồ An bị tiêu diệt, trong chốn luyện ngục trần gian như vậy, bệ hạ nhìn hắn và tự tay trao cho hắn tấm bản đồ trốn thoát quý giá.

Phải chăng ngay lúc đó, tấm chân tình mà hắn muốn có được, chân tình mà hắn đau khổ kiếm tìm, đã từng nằm trong tầm tay của hắn một cách dễ dàng?

"Anh hủy nó."

Cảm xúc lạnh lẽo thấm vào cơ thể hắn, linh hồn tội ác bắt đầu run rẩy.

—— "Anh hủy nó."

—— "Anh hủy nó."

—— "Anh hủy nó."

Giống như một lời nguyền không thể hóa giải, hàng ngàn thế giới, vô số vị thần, dường như đang theo dõi tội ác của một kẻ xúc phạm thần.

"Không, không... đây không phải sự thật..."

Bệ hạ của hắn, bệ hạ là người đầu tiên hắn muốn bảo vệ, bệ hạ do chính tay hắn phá hủy, bệ hạ mang mặt nạ lên cho hắn, bệ hạ đi cùng hắn trong góc tối hẻo lánh của đám người, nói với hắn: "Trước mặt anh, ta cũng phải trở nên bất khả chiến bại.", bệ hạ...

Những cảnh đó chồng lên nhau, những khoảng thời gian đẹp đẽ mà hắn chưa bao giờ quên bỗng chốc trở thành những nhát dao sắc bén nhất, cứa vào tim hắn từng nhát một.

"Đây không phải là thật!!! Đây không phải là thật!!! A a a a a a a a!!!"

Đời này của hắn đã phạm bao nhiêu tội lỗi, chưa một lần hối hận, chỉ có điều lần này hắn đã nếm trải nỗi đau khổ tột cùng.

Hắn nghĩ ngày đó là một cuộc hủy diệt bình thường, nhưng nhìn lại, hắn cũng đã hủy hoại chính mình.

Trái tim đang đập chậm rãi trong lồng ngực của hắn bị lấy ra, vào thời điểm sinh mệnh sắp kết thúc, hắn mở mắt ra nhìn bệ hạ, tầm mắt bắt đầu mơ hồ, ý thức dần mê man, trong thoáng chốc, dường như hắn đã trở lại lần ngày đầu tiên gặp bệ hạ, hắn được bệ hạ triệu kiến được người người hầu dẫn vào cung điện lộng lẫy, đi qua hành lang dài, bước vào phòng làm việc yên tĩnh.

Bệ hạ tóc đen, mắt đen ngồi trước bàn cờ, dùng ngón tay hoàn mỹ vân vê quân cờ, ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Ánh mắt từ ngàn năm trước trùng lặp với ánh mắt đỏ máu lúc này, hắn nhìn thấy bệ hạ đang bóp nát trái tim đang đập trong tay mình, vết máu nhuộm đỏ bàn tay đáng lẽ phải trắng nõn ——

"Thì ra đây là cảm giác đau lòng, bệ hạ."

_____________