Cho đến khi một vị quốc vương loài người nói với hắn rằng: "Ta sẽ tạo ra một vương quốc vĩnh hằng, lần sau khi anh đi ngang qua trần gian thì ý nguyện của ta sẽ mãi mãi truyền lại trên mảnh đất này, đó là sông biển bất tận, núi non hùng vĩ, mùa màng bội thu, người dân sống làm ăn yên ổn hòa bình."
Claykerrstie cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm vào nhân loại giống như con kiến bên cạnh đôi chân của mình với đôi mắt rồng vàng nóng chảy. Nhân loại mà hắn có thể giết bằng một ngón tay nhìn hắn không sợ hãi, hào hoa phong nhã, sặc sỡ lóa mắt.
"Nhân loại." Tiếng rồng như sấm rền, binh lính xung quanh đều sợ hãi bò trên mặt đất nhưng nhân loại kiêu ngạo lại càng ngẩng cao đầu hơn.
"Nói tên của cậu."
Bệ hạ lớn tiếng nói: "Đường Ẩn."
Ngay từ đầu, Claykerrstie cũng không để tâm đến lời nói của Đường Ẩn, hắn thừa nhận nếu chỉ xét về sắc đẹp thì nhân loại đó quả thực có thể xếp hàng đầu nhưng việc tạo ra một vương quốc vĩnh hằng thực sự là không biết tự lượng sức mình.
Nhân loại quá yếu ớt, ngay cả những cự long cũng không thể tạo ra một vương quốc vĩnh hằng thì làm sao một nhân loại có thể làm được?
Dù không tin nhưng Claykerratie quá nhàm chán, hắn lựa chọn nền văn minh yếu ớt này làm trò tiêu khiển.
Hắn quan sát vị quốc vương trẻ tuổi thống nhất Đồ An từng chút một, quan sát đối phương thống nhất chữ viết và tiền tệ, quan đối phương phát triển thương mại, quan sát đối phương thành lập một chế độ mới...
Thời gian cứ thấm thoát trôi qua như vậy, đối với cự long mà nói thì thời gian thoáng liền mất đối với cự long đã tạo nên huy hoàng lạ thường trong bàn tay của nhân loại này.
Còn sinh mệnh của đối phương vừa mới bắt đầu, có thể có một ngày cậu có thể nhận ra những lời nói ngôn cuồng của mình, không cần vĩnh hằng, cho dù là ngàn năm cũng được coi là một kỳ tích.
Cự long kiêu ngạo biến thành hình người, đến bên cạnh quốc vương nhân loại, quốc vương nhân loại bày tiệc thịnh soạn và chiêu đãi nhiệt tình, thức ăn nóng hổi tỏa ra mùi thơm hấp dẫn nhưng đối với cự long ăn bảo ngọc mà nói thì không có chút sức hấp dẫn nào.
Viên bảo ngọc này quá mức trân quý và độc nhất vô nhị, cự long luôn phung phí của trời không nỡ hạ miệng, cũng không thèm liếm, hắn biết trên đời này không có gì là sống mãi, thứ gần nhất với vĩnh hằng chính là rồng thời không và vĩnh hằng, chỉ cần hắn trân trọng ký ức của vị quốc vương nhân loại này suốt đời thì đối phương có thể tỏa ra ánh hào quang hấp dẫn trong cung điện ký ức của hắn.
Nhưng con đường canh giữ kho báu không có khả năng có thể thuận buồm xuôi gió.
Lần đầu tiên trong những năm qua, Claykerrstie nhận ra rằng vấn đề khó khăn không phải là sóng to gió lớn mà là cơn gió nhỏ ớn lạnh.
Quốc vương nhân loại vốn luôn có năng lượng vô hạn, đang nằm trên giường bệnh, toàn bộ khuôn mặt đỏ bừng ốm yếu, cổ tay mảnh khảnh lộ ra khỏi chăn, ốm yếu mà rơi xuống như cánh của một con chim trắng gãy cánh.
Quốc vương uống hết tinh hoa sinh mệnh có thể gặp nhưng không thể cầu, liếm môi nhận xét: "Mùi vị cũng ngon lắm."
"Được, lần sau ta sẽ cho cậu thêm."
Sau đó, nhân loại mà hắn nuôi dưỡng cũng không bao giờ bị bệnh nữa.
Nhưng sinh vật nhân loại này quá yếu ớt mong manh, chẳng bao lâu Claykerrstie lại gặp phải rắc rối thứ hai, tinh thần của nhân loại mà hắn nuôi dưỡng quá căng thẳng.
Thật ra hắn cũng không hiểu tại sao quốc vương lại siêng năng như vậy, mỗi ngày cậu dậy sớm hơn gà ngủ muộn hơn chó, theo cách gọi của con người là dốc sức vì nước.
Cự long đều là sinh vật lười biếng, giống như Claykerrstie, hắn có thể ngủ trong hang động cả trăm năm rồi đi kiếm ăn và sau quay lại ngủ tiếp.
Hoặc đơn giản là ngủ trên mỏ bảo ngọc, thức dậy, mở mắt, cắn viên rồi ngủ tiếp.
"Cậu nên nghỉ ngơi nhiều hơn." Claykerrstie xuất hiện trong phòng làm việc của quân vương, bất mãn nói.
Quốc vương bất lực mỉm cười nhìn hắn nói: "Thân thể của ta không sao cả."
Đây không phải thật vớ vẩn sao?
Hắn đã cho nhân loại này ăn không biết bao nhiêu là thiên tài địa bảo, nếu thân thể vẫn có vấn đề thì đúng là kỳ quái.
Nhưng nhân loại dễ bị tổn thương không chỉ về thể chất mà còn về tâm lý.
Claykerrstie đã làm rất nhiều bài tập về nhà trong thời gian này, biết rằng bệnh tâm thần cũng có thể hủy hoại một nhân loại.
Phiền phức.
Chết tiệt, yếu quá mức.
Nhìn thấy cử chỉ không thể tranh cãi của Claykerrstie ép buộc cậu phải nghỉ ngơi, quốc vương thở dài nói với hắn: "Ta không có thời gian, Kerr, ta chỉ có thể sống một trăm năm, ta vẫn còn rất nhiều chuyện ta muốn làm, bây giờ ta chỉ có thể làm hết sức mình."
Claykerrstie bình tĩnh nói: "Ta sẽ không để cho cậu chỉ sống được một trăm năm đâu."
"Vậy anh định làm gì? Anh định biến ta thành sinh vật bất tử sao?" Quốc vương mỉm cười: "Kerr, anh có biết tại sao sinh mệnh lại thú vị không?"
"Vì có chết, vì có thời gian."
Khi cậu nói về cái chết, trong mắt cậu không có nhiều sợ hãi mà rất bình: "Sinh mệnh cũng không phải vĩnh hằng thì mới có ý nghĩa, ý chí của ta sẽ trường tồn cùng Đồ An, khi anh đi ngang qua nhân gian lần nữa, mỗi ngọn cây cọng cọng cỏ đều là ta, anh sẽ chứng kiến vĩnh hằng thay cho ta."
Cần cổ ngẩng cao như một con thiên nga trên bờ vực của cái chết, vị quốc vương kiêu ngạo lần đầu tiên cúi đầu: "Claykerrstie, ta xin anh."
"Ta thà ở vào thời điểm mà nghi thức chuyển đổi... chưa hoàn thành hoàn toàn —— a a a a!" Cơ thể dần mất đi nhiệt độ đột nhiên co giật, hai dòng máu và nước mắt chảy ra từ đôi mắt xinh đẹp kia, nhuộm cả tròng trắng của đôi mắt, đôi mắt đó giống như máu quấn quanh mã não: "Chết theo cách của nhân loại..."