Quân đội đối diện đến từ Đồ An chìm vào im lặng như chết, không ai muốn chiến đấu với các vị thần, ngay cả các chiến sĩ của Đồ An.
Trên một con tàu chiến khổng lồ to gấp hàng chục lần con tàu gỗ của bộ lạc Slota, một nhân loại với mái tóc và đôi mắt đen từ trung tâm đi về phía trước, ái tóc đen trên trán bị gió biển thổi bay lên lộ ra một mặt nạ vàng xinh đẹp lộng lẫy.
"Nhân ngư?" Nhân loại kia nói ngôn ngữ cổ của nhân ngư.
Trong hoàn cảnh ồn ào, xa lạ và hỗn loạn, Permilia đột nhiên nghe thấy một thứ ngôn ngữ quen thuộc, trong lòng đột nhiên cảm thấy thân thiết, hắn gật đầu với nhân loại kia: "Ta tên là Permilia, la ca sĩ nhân ngư, cậu có thể cho ta biết chuyện gì đang xảy ra không?"
Khi Permilia giao tiếp với nhân loại, mọi sự chú ý đều đổ dồn vào hai người họ.
"Khoảng cách giữa chúng ta quá xa, nói thế mệt lắm, anh có thể đón ta không?"
Khi hắn chỉ huy chú cá heo thì tất cả mọi người ngoại trừ nhân loại tóc đen ra đều nhìn cậu với vẻ kính sợ hơn, nhiều người thậm chí không dám nhìn thẳng vào cậu.
"Trước đây ta nghe Kerr nói nhân ngư có thể giao tiếp với các sinh vật biển nhưng không ngờ những điều này là sự thật." Nhân loại tóc đen có vẻ rất vui mừng, cậu chạm vào đầu cá heo, sau đó cậu bước xuống từ cá heo, đi tới trước mặt hắn, hào phóng giới thiệu: "Ta tên là Đường Ẩn, vua của Đồ An, ta có thể nói cho anh biết tình hình bây giờ, ta cũng có thể lệnh cho người của ta thu thập tất cả các bản nhạc dành tặng chúng cho anh, miễn là anh với ta một điều kiện."
Permilia không cảm nhận được ác ý từ nhân loại này, tuy đối phương mang mặt nạ nhưng sức hấp dẫn rất cao cũng không thể cản được, trực giác của hắn cho rằng đây là một nhân loại rất xuất sắc, cậu rất thân thiện với hắn còn hứa giúp hắn thu thập bản nhạc tràn đầy sức hấp dẫn.
"Điều kiện gì?" Hắn hỏi
"Hôn ta." Vị nhân loại kia ra lệnh.
Permilia ngạc nhiên đờ người, hoài nghi mình nghe nhầm, hắn nghe thấy vị nhân loại kia cường thế nói: "Hay là ta hôn anh, nếu như anh không từ chối, ta coi như anh đồng ý."
Permilia muốn từ chối nhưng giây tiếp theo, nhân loại trước mặt hắn đã tháo mặt nạ ra.
Lời từ chối vừa định nói ra đã bị mắc kẹt trong cổ họng vì cảm giác kinh ngạc mạnh mẽ, hắn ngơ ngác nhìn vị quốc vương đang nhắm mắt hôn mình.
Rất ấm áp, rất dịu dàng.
Gió lúc này dường như ngưng đọng, giác quan được mở rộng vô tận, dồn về nơi môi chạm môi, một giai điệu đẹp như vang lên giữa đất trời, nhẹ nhàng lại rạo rực.
Tất cả mọi người ở đây đều thấy thần linh lạnh lùng xa cách không thể chạm tới dần đỏ mặt lên.
Quốc vương Đồ An đã hôn thần linh, quay đầu linh nói với mọi người, chỉ cần các bộ lạc được thần biển phù hộ từ bỏ phản kháng và đầu hàng Đồ An thì Đồ An sẽ mở ra một con đường, không làm hại bất cứ ai.
"Thần biển" đứng sau lưng quốc vương Đồ An không nói một lời giống như thần hộ mệnh của quốc vương.
Phòng ngủ của quốc vương đặc biệt xây cho hắn một cái hồ, khi màn đêm buông xuống, qua tấm rèm vải, hắn nhìn chăm chú vào bóng dáng mờ ảo đang nằm trên giường và nhẹ nhàng hát một bài hát tuyệt đẹp.
Hết bài này đến bài khác, hát cho đến khi mọi âm thanh đều im lặng, hát cho đến khi xuân hạ thu sang.
Đáng lẽ hắn phải đi tới những nơi khác sau một thời gian ngắn ở lại, để lắng nghe âm nhạc của mọi chủng tộc, bơi lội tự do trên biển và trở về hành tinh nhân ngư, hết lòng hết dạ làm đại tế ti của hắn.
Nhưng hắn đã ở rất lâu trong hồ bơi chật hẹp trong phòng ngủ của quân vương, ngày đêm ca hát cho quân vương nghe.
Quốc vương cho xây hồ bơi ở mọi nơi trong cung điện, ngay cả khi thư viện phải tránh ẩm thấp, khi Đường Ẩn đang giải quyết việc chính trị thì Permilia sẽ lặng lẽ xem bản nhạc một mình.
Thỉnh thoảng Đường Ẩn ngồi bên hồ bơi nói chuyện với hắn sau một ngày làm việc, dùng ngón chân trắng như tuyết nhúng vào nước, Đường Ẩn chia sẻ một quyển sách linh tinh với hắn: "Trong truyện này kể rằng công chúa nhân ngư đã đổi giọng lấy đôi chân của mình vì tình yêu, nhưng mỗi bước đi đều như giẫm phải mũi dao, vô cùng đau đớn, ta thấy anh thường dùng hình dạng đuôi cá, ít khi đi bằng chân người, chẳng lẽ lúc đi đường anh cũng sẽ cảm thấy đau sao?"
Permilia lắc đầu, hắn chỉ là không quen với việc đi bằng chân của nhân loại.
"Như vậy là tốt rồi." Đường Ẩn nghiêm túc nói: "Nếu ở đây gặp phải chuyện khó chịu, nhất định phải nói cho ta biết, đừng giống như nhân ngư trong truyện này, dù nàng không thể nói nhưng nàng có thể viết chữ cho hoàng tử, không, ngay từ đầu nàng đã làm sai rồi."
"Không ai đáng để nàng hy sinh giọng hát của mình." Quốc vương nhân loại nhận xét: "Thật dại khờ."
Permilia không bày tỏ ý kiến của mình, trong thời gian ở bên Đường Ẩn, ngoài ca hát, hắn luôn im lặng, lặng lẽ lắng nghe, lặng lẽ nhìn, lặng lẽ yêu người này.
Đường Ẩn giống như một vòng xoáy bí ẩn, một khi đã đến gần thì sẽ bị thu hút, càng ở bên nhau lâu thì sẽ càng lún sâu.
Hắn không biết Đường Ẩn có thái độ như thế nào đối với hắn, có lẽ Đường Ẩn chỉ coi hắn thành thuốc, hoặc coi hắn thành bạn, hoặc là cái gì đây?
Hắn cũng không biết.
Một đêm mưa giông có sấm sét, Đường Ẩn trằn trọc mãi không ngủ được, hắn biến ra hai chân bước đến bên giường Đường Ẩn, vị quân vương kiên cố không thể phá vỡ thường ngày nay không mang mặt nạ, tia chớp xẹt qua màn đêm lập tức chiếu rọi khuôn mặt tái nhợt của Đường Ẩn.
"Bệ hạ?" Hắn có hơi lo lắng.
Đường Ẩn nói khẽ: "Permilia, đầu ta đau."
Permilia nghe xong lập tức muốn hát cho Đường Ẩn nghe nhưng Đường Ẩn đột nhiên nói: "Thực ra lúc đó ta không cần đích thân ra trận."
Đích thân ra trận mà cậu đang nói đến là lần gặp gỡ đầu tiên của cậu với Permilia.
"Dù vùng đất cằn cỗi đầy vàng bạc châu báu nhưng người dân nơi đây không còn sức để canh giữ kho báu, họ yếu đuối, thiếu hiểu biết và tin vào vị thần biển trong truyền thuyết, thà chết chứ không phản bội thần."
"Anh nghĩ thế giới này có thần linh không?"
Đó là một câu hỏi nhưng Permilia biết cậu không cần câu trả lời, hắn chỉ cần lắng nghe.
"Có thể có, nhưng ở đất nước của ta thì ta là thần linh duy nhất." Đường Ẩn nhắm mắt lại: "Ta không cần con dân của ta chôn cùng, nếu một ngày ta thua, hãy cứ lấy mạng sống của ta, đừng làm tổn thương họ."
"Ta không hiểu vị thần mà họ tín ngưỡng, tại sao họ lại tình nguyện tự sát cũng không chịu thuận theo Đồ An nên ta hành quân xa, ta muốn tìm ra cách giải quyết."
"Một ít cái chết là không thể tránh khỏi, nhưng lần này, ta không muốn đơn phương tàn sát."