Đôi tay trắng nõn đến mức gần như trong suốt nhẹ nhàng nhấc tấm chăn bông lên, phủ lên cơ thể cứng ngắc của Permilia bằng lụa và sa tanh.
"Mưa to quá." Quốc vương nhân loại thì thầm vào tai Permilia, luồng khí nóng phả vào bên tai nhạy cảm của nhân ngư, tai Permilia đột nhiên đỏ bừng.
Dưới lớp lụa và sa tanh bao phủ, bàn tay da thịt mỏng manh lướt qua eo Permilia, quốc vương nhân loại nhắm mắt dựa đầu vào thân thể Permilia: "May là có anh ở bên cạnh."
Đầu óc Permilia trở nên trống rỗng, hắn không biết phải nói gì hay làm gì, cổ họng hắn khô khốc giống như con cá thiếu nước.
Permilia tưởng tượng một ngày như vậy, hắn nhắm mắt lại, cẩn thận nắm ta Đường Ẩn.
Sau đó hắn hay tin Đường Ẩn sẽ chọn hoàng hậu.
Hắn không biết Đường Ẩn sẽ chọn ai, có phải là giáo chủ mà Đường Ẩn rất coi trọng không? Hay là con rồng dũng mãnh kia?
Hắn không khỏi hỏi hầu gái, hầu gái cười nói: "Hoàng hậu nhất định phải là phụ nữ, nếu không làm sao có thể sinh một hoàng tử nhỏ cho bệ hạ?"
Permilia ngây người.
Suy nghĩ của ca sĩ nhân ngư khác với suy nghĩ của nhân loại truyền thống, trong tộc nhân ngư, tình yêu không liên quan đến giới tính, không liên quan đến chủng tộc hay tuổi tác, chỉ cần yêu một người là đủ. Đôi khi thứ tình yêu này chẳng cần nói ra cũng thứ tình yêu đẹp đẽ, giấu trong lòng mà không làm phiền nhau cũng là một loại tình yêu đẹp.
Nghĩ đến Đường Ẩn sau này sẽ sinh con với một người phụ nữ nhân loại, tâm trạng của Permilia liền suy sụp.