Vương Thu Anh bất chợt ngẩng đầu, nhìn cô đầy nghi ngờ: “Con hỏi chuyện này làm gì? Con định làm gì hả?”
Lâm Tuệ tức đến đỏ mặt: “Mẹ! Con có làm gì đâu? Con chỉ tò mò hỏi thêm một câu thôi mà.”
Vương Thu Anh nhìn thẳng vào cô: “Mẹ không quan tâm con đang nghĩ gì hay đang toan tính gì, đều quăng hết ra khỏi đầu cho mẹ, nếu không thì sau này đừng gọi mẹ là mẹ nữa!”
Không ai hiểu con bằng mẹ, trong lòng con gái nghĩ gì bà đều biết cả!
Trước kia thì bà sẽ không ngăn cản, nhưng bây giờ đứa thứ hai nhà họ Kiều kia bị liệt, làm gì cũng cần người giúp đỡ, lúc nào cũng cần người chăm sóc, gả cho cậu ta khác gì đánh mất tương lai?
Làm sao bà nỡ để con gái mình làm ra chuyện điên rồ như vậy!
Mặt Lâm Tuệ trắng bệch: “Mẹ! Con không định làm gì thật mà!”
Mà dù cô định làm gì thật thì chắc gì người kia đã chấp nhận cô chứ.
Rồi người ta sẽ bàn tán về hai người ra sao?
Vương Thu Anh thấy cô cũng thành thật, liền dịu giọng: “Con đó, từ bé đã cố chấp rồi, mẹ chỉ sợ con đi sai đường thôi! Con còn trẻ, chờ thêm một hai năm nữa, mẹ sẽ nhờ người tìm cho con một người chồng tốt, sinh thêm đứa nữa, rồi cũng xong thôi.”
Mặt Lâm Tuệ càng trắng hơn: “Mẹ, con không muốn tái giá nữa đâu!”
“Con gái ai mà chẳng phải lấy chồng? Chẳng lẽ con định ở vậy đến già hả con?”
“Mẹ!”
“Được rồi, mẹ không nói nữa mẹ không nói nữa.”
Vương Thu Anh nhìn vẻ mặt càng ngày càng khó coi của con gái, thôi không nói nữa.
Bây giờ Đông Lâm còn nhỏ, chờ thêm một vài năm nữa cũng không muộn.
Đối với người dân thôn Thất Lí, mùa đông năm nay đúng là nhiều chuyện để coi.
Mấy ngày sau chuyện Phương Tiểu Quyên ly hôn với Kiều Chấn Quân, vào một đêm gió lớn tối trời, Tống gia bị người hắt phân!
Cả Tống gia đều ngủ say như chết, đến sáng hôm sau tỉnh dậy mới trông thấy từng đống từng đống nâu nâu vàng vàng vẩy đầy trong sân, suýt nôn cả cơm tối qua ra ngoài!
Tống lão thái còn giận đến tăng xông suýt nữa là đi!
Là ai thất đức vậy hả, lại ghét Tống gia đến mức này?
Điều tra thăm hỏi khắp nơi, cuối cùng cũng tìm ra được kẻ khả nghi, là con dâu trưởng của Tống lão thái – vợ của Tống Kim Lai.
Vợ Tống Kim Lai ghét Lâm Tuệ lần trước đi tố cáo với Kiều Tú Chi khiến cô ta bị chồng với mẹ chồng đánh, đã bỏ về nhà mẹ đẻ loan tin Lâm Tuệ nhớ thương cậu hai Kiều.
Nhưng cô ta không ngờ rằng mọi chuyện càng ngày càng khó giải quyết.
Thật ra người đầu tiên tố cáo với Kiều Tú Chi không phải là Lâm Tuệ, mà là em dâu Trương Như Lan của cô ta.
Hai người họ xưa nay không hợp, ở nhà vẫn thường châm chọc khó xử nhau, ngày đó Trương Như Lan nghe lén được chuyện cô ta nói với Đại Kiều liền bỏ chạy đi mách Kiều Tú Chi.
Sau khi Tống lão thái biết chuyện, giận đến run người: “Thứ con dâu gây họa cho nhà chồng như cô chúng tôi không chứa chấp nổi, thằng cả mau đưa cô ta về nhà mẹ đẻ đi!”
Việc Kiều Tú Chi “bỏ” vợ đã cho nhóm mẹ chồng thôn Thất Lí một lựa chọn mới, mấy ngày nay đã có một số người đuổi con dâu về nhà mẹ đẻ rồi.
Vợ Tống Kim Lai nghe vậy, sợ run cả người: “Mẹ, mẹ dùng chày cán bột đánh con đi, đánh một trận chưa hết giận thì đánh hai trận, mẹ đừng trả con về nhà ngoại mà!”
Tống lão thái lại ghét bỏ: “Đánh cô tôi còn sợ đau tay ấy! Thằng cả, mày còn đứng đấy làm gì, mau đưa cô ta đi đi!”
Tống Kim Lai không dám cãi lời mẹ, kéo vợ ra khỏi cửa.
Ngày hôm đó, người dân thôn Thất Lí thấy vợ của Tống Kim Lai bị trả về nhà ngoại, cả đường gào khóc như heo bị thọc tiết.
Vạn Xuân Cúc trông thấy vậy càng thêm bất an, cơm không ngon canh không ngọt!
Kiều Chấn Quốc thấy vợ mình là lạ, quan tâm hỏi một câu: “Vợ à, bình thường em ăn khỏe lắm cơ mà, bữa nào cũng phải ba chén cơm đầy, sao hai hôm nay lại ăn ít thế? Chỉ có hồi trước có thằng ba em mới thế thôi.”
Nhưng lời của chồng lại khiến cô vui vẻ, cô có thể giả vờ mang thai mà, mang thai rồi sẽ không bị đánh, cũng không bị trả về nhà mẹ!
Cô thông minh quá đi mất!
Sau đó Vạn Xuân Cúc liền “mang thai”.
Trong bữa cơm ngày hôm sau, cô che miệng nôn khan, lớn tiếng đến mức muốn bỏ qua cũng không được.
Kiều Tú Chi hỏi cô: “Dâu cả à, có khó chịu chỗ nào không?”
Vạn Xuân Cúc ra vẻ xấu hổ: “Mẹ, chắc con lại có rồi, hai hôm nay ăn uống không tốt, phản ứng giống như năm đó có An Bình.”
Kiều Tú Chi không nghi ngờ gì, nói: “À, vậy thì dễ nuôi.”
Vạn Xuân Cúc có hơi bất mãn với phản ứng của mẹ chồng nhưng lại không dám phàn nàn, nhìn sang chồng mình lại thấy đang cắm đầu ăn cơm, càng khó chịu hơn: “Chấn Quốc, em mang thai rồi, anh không nói gì à?”
“Nói gì?” Kiều Chấn Quốc ngơ ngác ngẩng đầu lên.
Sau đó chợt nhớ ra vợ muốn mình quan tâm đến vợ, liền gãi cằm: “Em bây giờ cũng được xem là sản phụ lớn tuổi rồi, sau này đừng sang nhà thằng hai chọc vợ nó nữa, cẩn thận mất con đó!”
Vạn Xuân Cúc: “…”
Sản phụ lớn tuổi cái đầu anh!!!
Em mới ba mươi thôi đó!!!
Mà em có trêu chọc em dâu bao giờ đâu? Trước giờ đều do cô ta kiếm chuyện trước đó chứ?!
Vạn Xuân Cúc tức đến đau dạ dày, vốn đã giả vờ là ốm nghén ăn không ngon, giờ thì khỏi cần giả vờ luôn.
Kiều Tú Chi nhìn cái sự ngu xuẩn của con trai, cạn cả lời, bình tĩnh gắp thức ăn cho Tiết Xuyên: “Ăn thêm một chút đi.”
Tiết Xuyên cười, cũng gắp thức ăn cho bà: “Em cũng ăn nhiều vào.”
Kiều Chấn Quốc cầm chén cơm của vợ san hết thức ăn sang bát của mình: “Em ăn không hết thì để anh ăn cho.”
Vạn Xuân Cúc: “… …”
Không so sánh thì không có tổn thương!
Hông muốn yêu nữa!!!
Phương Tiểu Quyên vẫn trốn không dám ra khỏi cửa, chờ đến khi vết thương trên mặt khỏi hẳn thì lại bắt đầu kiếm chuyện.
Cô ta gặp ai cũng nói Đại Kiều là người gieo tai họa: “Mấy người cứ chờ xem, cô ta là đồ sao chổi khắc chết người nhà, ai dính vào thì kẻ đó xui xẻo! Đến khi Kiều gia chết sạch, tôi xem ai dám bênh, nói con bé có phúc nữa!”
Có người nghe thấy thế liều đi mách lại với Kiều Tú Chi.
Kiều Tú Chi nghe xong, bình tĩnh chỉ vào gốc lê trong sân: “Sau khi cô ta gả vào nhà tôi, cây lê này chưa từng nở hoa, thằng hai ly hôn, hoa lê liền nở, ai mới là người gieo họa, ông trời biết cả!”
Mọi người chạy vào trong viện nhìn, ái chà, cây lê cằn cỗi bảy tám năm nay thế mà lại nở hoa rồi!
Lại còn nở hoa vào mùa đông nữa chứ!
Hóa ra lúc trước là bị Phương Tiểu Quyên khắc thật hả?
Chuyện này lại được truyền ra ngoài, ngày nào cũng có người đến nhà họ Kiều xem hoa lê.
Ai ai cũng bàn tán xôn xao.
Bàn tán nhiều, liền có người tin Phương Tiểu Quyên mới là người xui xẻo, thì đấy, cô ta gả vào Kiều gia, nhà người ta liền loạn cả lên, đến khi bị đuổi về thì đến lượt Phương Phú Quý bị người đánh!
Đây mà không gọi là xui thì ai mới xui hả?
Phương Tiểu Quyên nghe xong nghiến suýt gãy cả răng!
Bà già Kiều Tú Chi kia, vì muốn bảo vệ Đại Kiều chết tiệt, vậy mà dám bôi nhọ ngược lại cô ta!
Âm hiểm ác độc như vậy, không sợ gặp báo ứng sao hả!
Hôm sau, cô ta cố ý dậy thật sớm, mang hai bộ quần áo chưa giặt đi đến bờ sông.
“Đừng trách tôi không cảnh báo mấy người, đừng đến nhà họ Kiều nữa, sao chổi kia còn ở đó, cẩn thận xui xẻo lây đấy!”
“Lúc trước tôi chảy máu quá nhiều, sức khỏe yếu kém là vì ai? Là do ngôi sao kia đến nhà đó! Xung quanh đây làm gì có ai giống con bé, vừa sinh ra đã suýt khắc chết chính cha mẹ mình!”
“Xui xẻo chút cũng thôi, ít ra tay chân vẫn nguyên vẹn cả, chỉ có cậu hai Kiều là thảm nhất, tàn phế rồi! Nói thẳng ra nhá, giờ hắn có muốn đi ngoài cũng chỉ có thể đi ở trên giường, ha ha ha…”
Mọi người thấy cô ta nói chuyện khó nghe nhưng cũng không biết phản bác lại kiểu gì.
Vì mấy chuyện này đúng là có liên quan đến Đại Kiều thật, thôi, về dặn bọn trẻ trong nhà tránh xa Đại Kiều chút, đỡ bị dính điều không may!
Phương Tiểu Quyên thấy mọi người tin mình, càng nói càng hăng, đến khi người khác giặt xong cả một thùng quần áo, đồ cô ta mang đi còn chưa ướt.
Nhưng cô ta không định đến giặt đồ nên cũng đứng lên về cùng với mọi người, đường về dài như vậy, còn có thể bôi nhọ thêm bài nữa.
“A a a….” Cô ta trượt chân, ngã sấp xuống đằng trước.
“Rầm!”
Trán cô đập phải bàn chà quần áo bằng đá xanh, vang đến mức người khác còn thấy đau thay.
Phương Tiểu Quyên thấy trán đau quá, ngẩng đầu chỉ thấy sao vàng quay mòng mòng, trên trán dính dính nóng nóng.
Có người kêu lên: “Tiểu Quyên, cô chảy máu rồi!”
Phương Tiểu Quyên nóng nảy, cô đã bị rụng mất hai cái răng rồi, không thể xấu thêm được nữa, phải đi bệnh viện thôi!
Cô ta đỡ bậc thang đứng lên, nào ngờ choáng váng, trước mắt đen sì, cả người mềm nhũn, ngã vào trong sông.
Lại “Rầm!” thêm tiếng nữa!
Người thì rơi vào sông rồi, bọt nước bắn lên văng cả vào mặt người trên bờ.
Mọi người: “…”
Làm cách nào hay vậy?
Nước sông lạnh thấu xương, Phương Tiểu Quyên lạnh đến run cầm cập.
Cô sợ quá, liều mạng quơ tay quơ chân như gà rơi xuống nước: “Cứu! Cứu với… Tôi không…không biết bơi…”