Trong thôn có một tên lưu manh tên Cẩu Thặng, không cha không mẹ, lại vừa nghèo vừa lười, đến 25 tuổi vẫn chưa vợ chưa con.
Gã thích đến những nơi có nhiều phụ nữ tụ tập, dù chẳng bao giờ xơ múi được gì nhưng cũng no con mắt.
Lúc Phương Tiểu Quyên rơi xuống nước, gã đang vừa móc gỉ mũi vừa đi đến bờ sông, nghe thấy tiếng hô cứu mạng, gã liền hùng hục lao qua như “chó điên”, nhảy ùm xuống sông.
Phương Tiểu Quyên nhận ra có người đang kéo mình, liền dùng cả tay cả chân quấn chặt lấy người ta.
“Tiểu Quyên, cô buông lỏng tay ra!” Mặc dù được người đẹp ôm thì rất sướng, nhưng cứ ghì chặt thế khéo khi lại chết cả đôi!
Phương Tiểu Quyên lúc này nghe được cũng như không, càng ôm chặt.
Mấy bác mấy cô đứng bên bờ sông tôi nhìn bà, bà lại liếc tôi, mắt nháy nháy chớp chớp.
Ôm ấp đàn ông trước mặt bàn dân thiên hạ, Phương Tiểu Quyên này chắc chỉ còn nước gả cho Cẩu Thặng thôi!
Cẩu Thặng vừa đau vừa sướng, dùng hết sức bình sinh kéo được Phương Tiểu Quyên lên bờ.
Mặt cô ta đen sì, đầu thì choáng, não thì đau, cho đến khi Cẩu Thặng nhe bộ răng vàng khè của gã sấn lại, cô mới nhận ra người cứu mình là ai.
Hai mắt tối sầm, cô ta lại hôn mê bất tỉnh.
Đại Kiều không biết chuyện mẹ mình bị rơi xuống nước, lúc này bé đang ngắm nghía đôi tay be bé ngăn ngắn của mình.
Bé lật trái lật ngửa, lật ngược lật xuôi, nhìn thật kĩ, còn kéo cả tay áo lên so sánh, phát hiện ra hai tay của bé trắng thật này!
Không chỉ trắng hơn, còn mềm mại hơn không ít!
Bé dám cam đoan tay của em gái cũng không trắng bằng tay bé, không mịn bằng tay bé!
Bé làm việc nhà từ năm 3 tuổi, quét sân nấu cơm giặt quần áo, nhất là mùa đông, nước lạnh đến nứt da, cho nên da bé vẫn luôn thô ráp xấu xí.
Nhưng hai hôm nay tay bé trắng trẻo mịn màng hơn hẳn!
Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Bé ngồi trước cửa nhà, hai tay chống cằm suy nghĩ, bỗng nhớ đến ngọc bội cá chép mà cá nhỏ cho bé.
Từ ngày đó đến nay mỗi ngày ngọc bội cá chép rơi ra hai viên ngọc tròn.
Lần nào bé cũng thả ngọc vào trong nước, chờ nó tan ra lại lấy nước chơi.
Cây lê nở hoa, tay bé trắng trẻo mịn màng hẳn ra có liên quan gì đến viên ngọc kia không nhỉ?
Bé nghĩ là làm, liền về phòng nhìn lòng bàn tay, gọi ngọc bội cá chép.
Ngọc bội cá chép nhô lên khỏi bàn tay, bé vuốt ve thân ngọc, nhỏ giọng: “Tớ muốn có viên ngọc tròn.”
Vừa dứt lời, hai viên ngọc nhỏ liền rơi ra khỏi mắt của ngọc bội.
Bé bỏ ngọc vào trong nước ấm, chờ nó tan ra lại lấy nước rửa mặt.
Rửa mặt xong lại rửa tay, cuối cùng mới đem đi đổ. Nhưng lần này bé không đổ vào gốc hoa lê nữa, mà đổ vào trong bụi hoa sắc vi đối diện đã khô héo từ lâu.
Làm xong, bé lấy gương ra soi, cảm giác mình lại trắng ra nữa rồi.
Kiều Chấn Quân thấy bộ dáng cầm gương soi mói điệu đà của bé từ cửa sổ, bật cười.
Nhóc Đại Kiều nghe thấy tiếng cười của ba, xấu hổ đỏ cả mặt, chạy tới bên cửa sổ, mềm mại hỏi: “Ba, ba có thấy con trắng hơn không?”
Kiều Chấn Quân càng vui vẻ, đây là lần đầu tiên anh thấy con gái để ý sắc đẹp như vậy, nhưng đúng là có trắng hơn trước: “Trắng rồi, bây giờ Đại Kiều là bạch cô nương!”
Đây là cách khen người đặc biệt của thôn quê bên này, con gái chưa lập gia đình mà trắng thì gọi là bạch cô nương, đen thì gọi hắc cô nương.
Lần đầu tiên được khen là bạch cô nương, mắt Đại Kiều sáng như sao, hai má đỏ bừng, trông rất đẹp mắt!
Bé quyết định, từ hôm nay trở đi, ngày nào cũng dùng nước kia tắm rửa.
Bé muốn làm bạch cô nương!
Kiều Chấn Quân nhìn đôi mắt cong thành hình trăng non của con gái khi cười, chợt nhận ra con bé không hề kém Tiểu Kiều chút nào.
So với Tiểu Kiều, đường nét của bé càng thêm thanh tú, chờ sau này nảy nở, chỉ sợ còn đẹp hơn cả Tiểu Kiều.
Mấy ngày mưa dầm liên tục, thời tiết càng thêm lạnh, thân thể Tiết Xuyên vốn không tốt, đến khi trở trời liền ốm.
Kiều Tú Chi vừa phải chăm con, vừa phải chăm bạn già, bận rộn chân không chạm đất, cho nên quần áo bà định làm cho Đại Kiều đến giờ mới có thời gian chạm đến.
Vạn Xuân Cúc ngáp từ trong nhà ra ngoài sân, thấy mẹ chồng đang ngồi dưới hiên may quần áo, mắt sáng lên, đi sang hỏi: “Mẹ, mẹ đang làm quần áo cho đứa bé trong bụng con ạ?”
Kiều Tú Chi không thèm nhìn cô, phá vỡ luôn cả cái mơ mộng hão huyền đó: “”Không phải, đây là làm cho Đại Kiều.”
Đại Kiều, lại là Đại Kiều!
Nghe bảo là làm cho Đại Kiều, Vạn Xuân Cúc liền khó chịu.
Cô sinh cho nhà họ Kiều ba đứa con, trong đó còn có một đứa cháu đích tôn, nhưng mẹ chồng chưa bao giờ tự tay làm quần áo cho con cô cả.
Hai đứa con gái không có thì cũng thôi, đằng nào sau này chả phải gả cho người ta, tốn kém tiền bạc cho lắm rồi vẫn không phải nhà mình.
Nhưng An Bình là đứa cháu trai duy nhất của Kiều gia kia mà, cậu hai Kiều tàn phế rồi, sau này chắc sẽ không có con, cậu ba Kiều lại bôn ba bên ngoài quanh năm suốt tháng, kết hôn năm năm mới có một mụn con gái, nhìn mông nhỏ của Trần Xảo Xảo cũng biết là không mắn đẻ.
Nói cách khác, An Bình có thể là hương khói duy nhất của Kiều gia, sao thằng bé không có quần áo mới để mặc mà sao chổi Đại Kiều kia lại có?
Vạn Xuân Cúc càng nghĩ càng tức.
Kiều Tú Chi cúi đầu may vá, không thèm để ý đến nét mặt của cô, mà dù có thấy thì bà cũng chẳng quan tâm.
Vải là bà bỏ tiền ra mua, bà muốn làm quần áo cho đứa nào thì làm cho đứa đó, ai quản được bà chứ!
Vạn Xuân Cúc thấy mẹ không thèm để ý đến mình, muốn dỗi lại không dám, nhưng không dỗi thì lại khó chịu: “Mẹ, nhiều vải thế này làm quần áo cho Đại Kiều cũng không hết được, hay mẹ làm cho An Bình một bộ đi, đã gần một năm thằng bé không có quần áo mới rồi!”
Lúc này Kiều Tú Chi chịu ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt lạnh lẽo: “Hồi trung thu mẹ đã cho con mấy mét vải rồi còn gì? Nếu con thương con trai con thật thì sao không lấy ra làm quần áo cho thằng bé? Đây là vải của mẹ, con đừng nghĩ nữa!”
Vạn Xuân Cúc suýt thì nghẹn chết, cục tức nằm chình ình ngay ngực, lên không được xuống không xong, nôn nóng gần chết!
Đến khi Kiều Chấn Quốc tan tầm về nhà, cô liền mách: “Mẹ chẳng phân biệt được thân sơ gì cả, An Bình là cháu trai mẹ, còn Đại Kiều chỉ là con vịt giời, cháu trai thì không có quần áo mặc, vậy mà lại đi làm cho cháu gái? “
Kiều Chấn Quốc ái ngại nhìn vợ: “Xem em nói kìa, An Bình là cháu trai mẹ, thế chẳng lẽ Đại Kiều không phải là cháu gái mẹ à?”
Vạn Xuân Cúc cảm thấy đầu óc chồng mình bị nước vào rồi, sao cái đạo lý đơn giản thế mà vẫn không hiểu nhỉ?
“Nhưng An Bình là con trai, còn là đứa con trai duy nhất của chúng ta, là đứa cháu duy nhất của Kiều gia!”
Cô cố ý nhấn mạnh vào hai chữ duy nhất, nói đến mức này chắc chồng cô cũng phải hiểu rồi ha?
Kiều Chấn Quốc nhìn cô như nhìn thiểu năng trí tuệ: “Em sinh có một đứa con trai thì đương nhiên là duy nhất rồi, dù em chưa từng được đi học thì cũng phải hiểu chứ? Lúc trước cho em đi xóa mù chữ thì em không đi, giờ thấy mất mặt chưa?”
“!!!”
Cô không định nói đến cái đó!!!
Cô đang muốn nói về chuyện Kiều gia không thương cháu trai mà thương cháu gái kìa!
Vạn Xuân Cúc thấy mình sắp bị tức chết rồi!
Bên này Vạn Xuân Cúc bị chồng mình làm tức gần chết, bên kia Phương Tiểu Quyên cũng sắp không xong.
Bây giờ là tháng chạp, nước sông lạnh thấu xương, cô ta rơi xuống sông, đêm đó liền phát sốt.