Thời gian chầm chầm trôi qua, vậy mà một mùa Giáng Sinh đã đến. Đây là lần đầu tiên tôi được đón Noel ở Hà Nội, cũng là lần đầu tiên đón Noel xa nhà.
Những khoảng khắc ngọt ngào chợt ùa về, là những thước phim hạnh phúc ngắn ngủi chẳng thể phai nhoà trong tâm trí tôi. Nhớ ngày nào, cứ mỗi khi Giáng Sinh đến, bố mẹ lại âm thầm mua một món quà nho nhỏ, len lén đặt chúng bên chiếc giường để tạo niềm vui cho tôi. Nhớ ngày nào, cả nhà vẫn còn đủ bốn thành viên, chỉ cần nhìn vào mắt nhau thôi là đã tràn ngập sự hạnh phúc. Còn bây giờ, mọi thứ đã khác xa quá khứ. Trên thế gian này, chỉ còn tôi và bé Sóc nương tựa vào nhau.
Sóc đưa bịch kẹo ngọt lên trước camera, hào hứng khoe với tôi:
"Bơ ơi, em được dì Hà tặng kẹo này."
Bây giờ đã là cuối năm, thằng nhóc ngày nào nay đã sắp mười tuổi, nhưng tính cách ham chơi và hiếu động của Sóc không khác hồi nhỏ là bao.
Tôi bật cười trước sự ngây ngô của thằng bé:
"Đừng có ăn hết, nhớ chừa cho chị đấy nhé."
"Khi nào chị Bơ về nhà thế? Bà ngoại nhớ chị lắm đấy."
"Đến Tết Nguyên Đán chị mới về được."
Sóc xịu mặt xuống, tỏ rõ sự thất vọng:
"Sắp đến Tết Dương Lịch rồi đấy, sao chị không về?"
"Chị bận chút việc. Với cả, chị chỉ được nghỉ lễ đúng một ngày, về nhà một chút rồi lại phải đi thì phí tiền lắm. Số tiền đi lại đó chị để dành mua quần áo mới cho Sóc nhé? Chịu không?"
Nghe tôi nói như thế, vẻ mặt Sóc cũng tươi vui hẳn lên, nhanh miệng đáp lại:
"Chịu ạ."
Ngày lễ năm nay, tuy không được ở bên gia đình, nhưng được nói chuyện với mọi người qua màn hình điện thoại, được nhìn thấy nụ cười của Sóc, đã là niềm an ủi lớn nhất đối với tôi rồi.
Bỗng nhiên, một dòng tin nhắn hiện lên trên màn hình, nội dung chỉ vỏn vẹn bốn từ:
"Giáng Sinh vui vẻ."
Bàn tay tôi chợt run lên bần bật, chỉ một chút nữa thôi thì chiếc điện thoại đã rơi xuống đất.
Người ấy, từ lâu đã biến mất trong cuộc đời tôi. Hôm nay đột nhiên nhận được tin nhắn từ anh, cả ngàn kí ức, cả ngàn nỗi nhớ như liều thuốc độc khiến tôi chẳng thể nào thở được.
Tôi cố hít thở thật sâu để lấy lại bình tĩnh, vờ như chưa từng thấy dòng tin nhắn đó. Người đã phụ lòng anh chính là tôi, vậy nên mong anh hãy sớm quên đi, quên đi những hồi ức chẳng mấy vui vẻ kia để bước tiếp.
*
Tám giờ đêm, tôi cùng mấy đứa trong nhóm có mặt tại nhà của Tấn Tài để ăn tối. Bữa ăn hôm nay, ngoài chủ nhà là Tài và Như ra, thì chỉ có Thành, Phong và tôi chứ chẳng hề có ai khác. Cả bọn ngồi trong phòng khách nói chuyện, kiên nhẫn chờ Tài đón bạn gái từ Đà Nẵng đến Hà Nội về nhà.
Là người gia nhập hội muộn nhất, tôi cũng chính là người duy nhất chẳng biết gì về mối tình này. Trước khi gặp mặt Diệu Ân, tôi thật sự muốn biết vài điều về con bé.
Như ngồi bên cạnh, không ngại kể rõ mọi chuyện cho tôi:
"Anh Tài và Ân quen nhau từ hồi lớp 10 đấy. Từ hồi yêu nhau tới giờ, số lần gặp nhau của cả hai chắc là chưa tới mười lần đâu, nhưng mà tình cảm của họ bền chặt lắm. Lúc nào gặp nhau cũng như hồi mới yêu ý."
"Tính cách của Ân thế nào?" Tôi thắc mắc.
"Cậu ấy hoạt bát, đáng yêu lắm. Người nhỏ nhỏ xinh xinh nhưng mà lại nhiều năng lượng cực."
Qua lời kể của Như, Diệu Ân có vẻ là người dễ mến, vậy nên tôi không còn lo lắng về việc sẽ khó mà làm quen với Ân nữa.
Tranh thủ lúc Tài không có ở nhà, Thế Thành tìm đủ mọi cơ hội để được ở gần Như hơn. Mặc dù chân vẫn còn đang còn bó bột, nhưng cứ hễ Như đi đến đâu, Thành sẽ chống nạng đi theo đến đấy. Miệng thì bảo muốn phụ giúp con bé dọn đồ ăn lên bàn, thế mà giúp thì ít mà làm phiền thì nhiều.
Tôi đảm bảo, nếu Tấn Tài có mặt ở đây, nó sẽ không nể mặt mà đá thằng Thành ra khỏi nhà mình.
Sau khi dọn xong những món đồ tươi sống để ăn lẩu lên bàn, Phong ngồi ngay bên cạnh tôi, chẳng chịu nói năng gì mấy, chỉ chăm chú nhìn vào điện thoại rất lâu.
Tôi tò mò, liếc trộm một chút xem xem Phong đang làm gì. Nhìn vài giây mới phát hiện ra trên màn hình là đoạn tin nhắn giữa nó và một bạn nữ nào đó, nội dung chỉ đơn giản là về Mini Liveshow sắp tới của câu lạc bộ.
Tôi vờ ho vài tiếng để thu hút sự chú ý, sau đó hỏi nhỏ:
"Tớ nghe người ta bảo, dạo này cậu hay bị mấy em gái ở câu lạc bộ bám theo làm phiền lắm. Có cần tớ đến dẹp loạn giúp cậu không?"
"Nghĩ xem là cậu thật sự muốn dẹp loạn giúp tôi, hay là muốn dẹp cơn ghen trong lòng mình?"
Phong chống tay lên cằm, dùng ánh mắt như muốn xuyên thấu tất cả nhìn tôi.
"Vậy là... cậu muốn biết thứ tớ thật sự muốn dẹp nhất là gì à?" Tôi cũng dùng ánh mắt tương tự nhìn nó, giọng điệu chậm rãi, cố tình tạo sự tò mò cho đối phương.
"Ừ. Tôi muốn biết rốt cuộc thì cậu muốn dẹp cái gì?"
"Muốn dẹp cái suy nghĩ ảo tưởng trong đầu cậu!" Tôi bĩu môi, thẳng thắn nói ra những lời trong lòng để Đình Phong tỉnh táo lại một chút.
Phong vốn là kiểu người ghét sự phiền phức, hơn ai hết tôi là người hiểu rõ điều đó nhất. Nếu đã giao kèo từ trước, đương nhiên tôi phải làm thật tốt bổn phận của một người bạn gái rồi! Thế mà nó lại suy diễn lòng tốt của tôi thành chuyện ghen tuông vớ vẩn, giống như là cả hai chúng tôi thật sự đang hẹn hò vậy!
Phong không hề tức giận, ngược lại còn bật cười:
"Cậu đang mắng tôi bị ảo tưởng đấy à?"
"Ừ, đang mắng cậu đấy."
"Vậy cậu cứ tiếp tục mắng đi, trông cũng đáng yêu đấy."
Thấy Phong nhập vai như thế, đột nhiên "máu" diễn xuất của tôi cũng nổi lên. Nhẹ nhàng xoa đầu Phong, tôi khẽ nói:
"Cậu cũng đáng yêu lắm đấy, nên tớ không nỡ mắng."
"Đến tận nhà tao rồi mà hai đứa chúng mày vẫn còn chơi game nhập vai đấy à?"
"Chào mọi người!!!"
Nghe thấy giọng nói của một nam, một nữ vang lên sau lưng, tôi, Đình Phong, Thế Thành và Như đều hướng tầm mắt của mình ra phía cửa.
Tấn Tài và một cô gái, khả năng cao là Diệu Ân cùng đi vào nhà. Vừa nhìn thấy Như, Ân liền nở nụ cười rạng rỡ chạy đến ôm lấy con bé:
"Lâu lắm rồi mới gặp lại cậu."
Sau màn chào hỏi, tất cả chúng tôi cùng nhau ngồi vào bàn ăn. Giữa mùa đông giá rét này, chẳng có món gì ngon bằng một nồi lẩu nóng hổi với làn khói nghi ngút bốc lên, trông vừa ngon mắt vừa ấm cúng.
Suốt bữa ăn, Diệu Ân nói chuyện rất nhiều, đa số là ôn lại kỉ niệm cũ với hội bạn ở đây, vì vậy, đôi khi tôi chẳng hiểu lắm về những câu chuyện mà con bé kể.
Tấn Tài ngồi bên cạnh Ân, vừa bóc tôm, vừa chăm chú lắng nghe những câu chuyện đôi lúc có hơi trẻ con của bạn gái mình một cách vô cùng hứng thú, chẳng còn để ý đến Như và Thành giống mọi khi nữa, thậm chí là quên luôn sự tồn tại của tất cả chúng tôi ở đây.
Nó nhẹ nhàng đút miếng tôm vào miệng Ân, nhỏ giọng:
"Em ăn đi, đừng mải nói nữa."
"Dạ."
"..." Đột nhiên, tất cả chúng tôi đều bị thứ tình yêu ngọt ngào này làm cho lu mờ.
"Tóc bị rối rồi, để anh buộc lại cho."
"Đều nghe anh."
"..."
"Em là cái đồ đáng yêu!"
"Còn anh là cái đồ đáng ghét!"
"..."
"Tự nhiên em thấy buồn ngủ quá!"
"Em cứ tựa vào vai anh mà ngủ này."
"..."
Thế Thành liếc nhìn cắp đôi bên cạnh, không nhịn được mà lên tiếng:
"Sao hai đứa chúng mày không lên phòng mà ngủ luôn đi?"