Cả Triều Văn Võ Toàn Ưu Phiền

Chương 38: Chương 38




Bọn họ đã từng là cộng sự , từng sinh vào sinh ra tử cùng nhau, khi lâm vào hiểm cảnh cũng chưa từng từ bỏ lẫn nhau, nhưng hiện nay Du Thiên Linh vì một nam nhân khác, lại chĩa kiếm vào người hắn!
Bàn tay cầm kiếm của Hạ Diệc Thầm nổi gân xanh lên, đôi mắt đỏ sậm: “Thiên Linh, nàng vì hắn, mà dùng đao kiếm nói chuyện với ta sao? Chúng ta đã có nhiều năm cùng sinh cùng tử như vậy, ở trong mắt nàng đều không đáng nhắc tới sao?”
Du Thiên Linh nghe xong lửa giận lại càng lớn hơn: “Chúng ta sống chết cùng nhau nhiều năm như vậy, ngươi còn muốn giết Phò mã của ta trước mặt ta? Ngươi còn mặt mũi gì mà nói chuyện đã từng với ta!”
Hạ Diệc Thầm nhìn nàng, hắn khó có thể tin được, hắn không thể tin rằng nàng đột nhiên lại biến thành người như vậy, trở nên không phân biệt được thị phi như thế, rốt cuộc nam nhân kia đã hạ mê dược gì cho nàng, khiến nàng biến thành bộ dáng ngu ngốc như hiện nay ?
“Nàng coi hắn là Phò mã, nhưng hắn có thật lòng với nàng sao? Thiên Linh, nàng phải xem cho rõ ràng! Hắn tính kế nàng, hắn lợi dụng nàng, hắn căn bản không phải thật lòng đối đãi với nàng! Ta đối với nàng mới là thật lòng, vì nàng ta thậm chí còn nguyện ý đánh đổi cả mạng sống của mình! Hắn có thể sao? Ngoại trừ một gương mặt, thì hắn còn có cái gì? Nàng không cần chấp mê bất ngộ!” (u mê không chịu tỉnh)
Du Thiên Linh bị hắn tự cho là đúng bức đến điên rồi, tức giận nói: “Người chấp mê bất ngộ chính là ngươi! Ta coi ngươi là huynh đệ, không ngờ ngươi lại dám mơ tưởng đến ta? Ngươi muốn cưới ta , thì ta phải gả cho ngươi sao? Con mẹ nó, rốt cuộc ngươi có biết xấu hổ hay không! Hôm nay chúng ta sẽ kết thúc mọi chuyện, ta đánh thắng ngươi, ngươi ngoan ngoãn trở về Hạ Quốc , ngồi tốt ngôi vị hoàng đế của ngươi, không cần tiếp tục lưu lại nơi này càn quấy!”
Hạ Diệc Thầm đi một bước đến gần nàng, cười khổ nói: “Ta càn quấy? Du Thiên Linh, chúng ta ở bên nhau nhiều năm như vậy, nàng dám nói nàng đối với ta không có một chút tâm tư nào sao?”
Du Thiên Linh nghe vậy đặc biệt chắc chắn nói: “Ta dám! Ngươi hỏi Trần Khiêm, Trần Nhượng xem, có phải ta đều đối xử bình đẳng với các ngươi hay không? Nhiều năm như vậy ta đều coi các ngươi như huynh đệ của ta, các ngươi gặp nạn ta chưa từng nói không! Ngươi trở lại Hạ Quốc, đoạt được ngôi vị hoàng đế, ta cũng giúp không ít đi? Nhưng ngươi thì sao! Hiện tại ngươi vừa có quyền có thế liền ép ta gả cho ngươi, dựa vào cái gì ? Con mẹ nó , Phò mã của ta ôn nhu hiền huệ xinh đẹp như hoa, dựa vào cái gì ta phải chọn ngươi! Ngươi cho rằng ta hiếm lạ vị trí Hoàng Hậu đó của ngươi sao? Chó má!”
Thân mình cao lớn của Hạ Diệc Thầm hơi lung lay, hắn không thể tin, chấp mê nói: “Nhưng lúc trước rõ ràng nàng đã đáp ứng ta……”
Du Thiên Linh xì một tiếng khinh miệt ngắt lời hắn: “Ta có thể không đáp ứng sao? Lúc trước ta đang ở trên đất Hạ Quốc của ngươi, bên người đều là người của ngươi, nếu ta không đáp ứng, ngươi có thể thả ta trở về Du Quốc sao? Nếu ta bị ngươi ép buộc phải lấy ngươi, ta oan hay không oan?” Nàng dùng kiếm vỗ vỗ lên vai hắn “Hạ Diệc Thầm, ta sống nhiều năm như vậy, chưa từng có thời điểm nào chật vật như lần đó, ngươi bức ta đến một bước này, đúng là bản lĩnh của ngươi!” Ta không giết ngươi, đều xem ở giao tình nhiều năm trước!
Hạ Diệc Thầm ngây ngốc nửa ngày, hắn quay đầu nhìn về phía Thời Hoài Kim vẫn luôn trầm mặc sau lưng nàng: “Cho nên nàng liền tùy tiện chọn một người nam nhân để thành thân?”
Du Thiên Linh lắc đầu: “Đương nhiên không phải, từ trước đến nay ta không phải người sẽ ủy khuất chính mình, là ngươi buộc ta phải ra quyết định sớm gả mình đi, nhưng huynh ấy là do chính ta lựa chọn, ta rất cam tâm tình nguyện, thành thân được mấy tháng cuộc sống của ta cũng thập phần thư thái, nếu không phải có sự xuất hiện của ngươi , ta nghĩ ta sẽ luôn thư thái như vậy.”
Thời Hoài Kim cảm thấy chính mình cũng nên nói điều gì đó, hắn đứng ra nói: “Lục gia, có lẽ ở trong mắt ngài, ta là người vô dụng, nhưng chỉ cần công chúa còn nhìn trúng ta, hôm nay cho dù ta phải chết dưới kiếm của ngài, ta cũng sẽ không chắp tay nhường công chúa cho ngài .” Hắn dừng một chút rồi nói tiếp “Hơn nữa ta cảm thấy Lục gia ngài không phải thật lòng yêu thích công chúa, nếu ngài thật lòng yêu thích công chúa, vì sao lại cảm thấy ta không thể thật lòng đối đãi với công chúa? Chẳng lẽ trên người công chúa không có mị lực gì đáng giá để ta thật lòng đối đãi sao? Mà nếu ngài yêu thích công chúa, ngài nhẫn tâm khiến nàng khó xử sao? Nhẫn tâm bức nàng làm chuyện nàng không muốn sao? Yêu thích một người, chưa bao giờ là đem thứ ngài cảm thấy tốt nhất áp đặt cho nàng, ngài phải biết nàng muốn gì, nàng muốn nhận được thứ gì từ ngài.” Dứt lời hắn nhìn về phía Du Thiên Linh, kỳ thật những lời này nàng nên lắng nghe một chút, về cơ bản hành vi của nàng và Hạ Diệc Thầm đều là một.
Nhưng Du Thiên Linh sẽ không liên tưởng đến bản thân mình, nàng chỉ cảm thấy Phò mã của nàng đã chạm đến tận sâu trong đáy lòng nàng, xét đến cùng chính là ý tứ như vậy.
Nàng nhìn về phía Hạ Diệc Thầm, ngẩng đầu có chút khoe khoang: “Nghe thấy không? Theo ý tứ Phò mã nhà ta vừa nói, ở phương diện này ngươi không có cách nào so sánh với Phò mã của ta.”

Hạ Diệc Thầm vẫn nắm chặt thanh kiếm trong tay không buông, nếu hắn dễ dàng bị vài ba câu nói đả động như vậy, hắn sẽ không mạo hiểm đến Du Quốc gặp Du Thiên Linh ngay lúc này.

Ở trong mắt hắn , Du Thiên Linh đã bị Thời Hoài Kim mê hoặc, mới chỉ quen biết có mấy tháng, sao có thể so sánh với mười mấy năm tình cảm của hắn được? Du Thiên Linh chỉ nhất thời hồ đồ, sớm muộn gì nàng cũng sẽ nghĩ thông suốt.
“Nếu lời nói của ngươi tốt như vậy, không bằng chết dưới kiếm của ta một lần thử xem! Để ta nhìn xem ngươi có thật lòng như vậy hay không!” Dứt lời rút kiếm xông về phía trước.
Du Thiên Linh mới vừa thuận khí một chút, lại tiếp tục bị Hạ Diệc Thầm chọc giận, nàng hướng về phía Trần Khiêm, Trần Nhượng quát: “Bảo vệ tốt Phò mã!” Rồi sau đó rút kiếm đối đầu cùng Hạ Diệc Thầm.
“Tranh” một tiếng giòn vang, Du Thiên Linh mắng: “Luôn miệng nói có thể vì ta mà đánh đổi cả mạng sống, nhưng hiện tại lại dùng kiếm đối đầu với ta!”
Hạ Diệc Thầm từng bước ép sát, hướng về phía Thời Hoài Kim: “Ta không muốn đối đầu với nàng , ta chỉ muốn giúp nàng thanh tỉnh một chút! Nàng nhìn hắn xem, còn không phải luôn miệng nói thật lòng, nhưng lúc này lại chỉ biết tránh ở nơi đứng đó nhìn!”
Tên này quả nhiên đầu óc có vấn đề! Thời Hoài Kim cũng không biết võ công, chẳng lẽ hắn phải đứng ra để ngươi chém chết?!
Du Thiên Linh không nói nhiều, xoay kiếm bức Hạ Diệc Thầm lui về phía sau vài bước, bảo đảm Thời Hoài Kim sẽ không dễ dàng bị thương , rốt cuộc đao kiếm không có mắt, nàng lại không thể thật sự hạ tử thủ với Hạ Diệc Thầm, chẳng lẽ nàng có thể để Hạ Diệc Thầm ép nàng thành quả phụ sao?
Bất cứ chiêu thức nào của Du Thiên Linh đều hạ thủ lưu tình (ra tay nhưng vẫn nhớ tình nghĩa , nương tay) , nhưnng Hạ Diệc Thầm lại tìm đủ mọi cách tiến về phía Thời Hoài Kim, Du Thiên Linh nghẹn khuất, rống lên một tiếng: “Đưa Phò mã về doanh trướng trước đi!” Thời Hoài Kim đi rồi, nàng mới có thể chuyên tâm đối phó Hạ Diệc Thầm.
Nhưng Hạ Diệc Thầm đâu chịu nhượng bộ , hắn nói với Tinh Võ Hầu : “Ngăn hắn lại!”
Vì thế bên kia cũng bắt đầu đánh nhau, Trần Khiêm cùng Trần Nhượng che chở Thời Hoài Kim, đối phó với sáu người bên Tinh Võ Hầu.
Du Thiên Linh tức giận , mũi kiếm hướng về cánh tay Hạ Diệc Thầm, mặc dù Hạ Diệc Thầm tránh kịp thời, nhưng vẫn bị xẹt qua một đường, máu tươi ngay lập tức thấm ra ngoài.
Hai mắt Hạ Diệc Thầm càng đỏ, ánh mắt nhìn về phía Thời Hoài Kim như muốn ăn tươi nuốt sống: “Thiên Linh, nàng vì hắn mà đả thương ta?”
Du Thiên Linh trừng hắn: Ta hận không thể dùng một kiếm đâm chết ngươi!

Tinh Võ Hầu ở một bên gấp đến độ không chịu được: “Công chúa điện hạ! Hạ thủ lưu tình !”
Du Thiên Linh mắng: “Nếu ta không hạ thủ lưu tình, sao hắn có thể chỉ bị thương ở cánh tay? Đầu óc hắn không rõ ràng lắm, đầu óc ngươi cũng ngu ngốc theo sao? Thả Phò mã của ta đi trước!”
Hạ Diệc Thầm quát: “Ngươi dám!”
Tinh Võ Hầu: Còn để người khác sống không đây?
Hai bên vẫn đang chiến đấu, không biết từ nơi nào chạy ra hai con lợn rừng , thân hình hùng tráng, ngoài miệng có một đôi răng vừa nhọn vừa dài, đang điên cuồng hướng phía Thời Hoài Kim.
Du Thiên Linh nhìn thấy, kiếm phong xoay chuyển, vội vàng chạy về phía Thời Hoài Kim nơi đó: “Bảo vệ tốt Phò mã!”
Trần Khiêm cùng Trần Nhượng đối phó với sáu người, không có cách nào phân thân.
Hạ Diệc Thầm đuổi theo Du Thiên Linh, chiêu thức vừa nhanh vừa chuẩn, gắt gao quấn lấy Du Thiên Linh.

Mắt thấy hai con lợn rừng kia càng ngày càng tới gần Thời Hoài Kim, Du Thiên Linh khẽ cắn môi, đón nhận mũi kiếm Hạ Diệc Thầm, cánh tay truyền đến cảm giác đau nhức.
Hạ Diệc Thầm không nghĩ tới mình sẽ làm bị thương Du Thiên Linh, ngay lập tức hắn sợ ngây người, vội ném thanh kiếm trong tay: “Thiên Linh!”
Du Thiên Linh nhân cơ hội này nhanh chóng chế trụ hắn, đem kiếm đặt trên cổ hắn, quát Tinh Võ Hầu: “Làm thịt hai con lợn rừng kia trước, bằng không ta giết hắn!”
Tinh Võ Hầu cũng bị ép buộc đối phó Thời Hoài Kim, vừa nghe thấy lời này liền nhanh chóng ra lệnh cho người của mình thay đổi địch thủ, đồng loạt tấn công hai con lợn rừng kia.
Cho dù điên cuồng đến đâu thì cũng chỉ là hai con súc sinh, mấy người liên thủ lại nhanh chóng giết hai con lợn rừng.


Tinh Võ Hầu vội vàng hướng về phía Du Thiên Linh, thấy trên cổ Hạ Diệc Thầm đã bắt đầu chảy máu, hai chân muốn mềm nhũn, đó chính là hoàng đế đấy!
“Công chúa điện hạ, hiện tại ngài có thể thả người ra chưa?”
Hạ Diệc Thầm một chút cũng không cảm thấy mình đang bị nguy hiểm, Du Thiên Linh còn chưa phát ra lời, hắn đã nói với Tinh Võ Hầu : “Đi ,giết hắn cho ta!”
“Ngươi dám!” Du Thiên Linh siết chặt tay lại, lưỡi dao càng tiến càng sâu, một dòng máu uốn lượn chảy xuống, thấm vào cổ áo Hạ Diệc Thầm.
Hạ Diệc Thầm không biết sống chết cười nói “Thiên Linh, nàng giết ta đi, ta không tin nàng thật sự nhẫn tâm giết ta.”
Nếu ngươi không phải hoàng đế Hạ Quốc, ngươi cho rằng ngươi có thể sống đến bây giờ?
Du Thiên Linh khẽ cắn môi: “Hạ Diệc Thầm, ta không giết ngươi là bởi vì ngươi là hoàng đế Hạ Quốc, nhưng ngươi thật sự muốn bức ta đến mức này sao? Ta và huynh ấy đã sớm viên phòng từ hôm ngươi đến, mấy ngày gần đây , chuyện giường chiếu lại càng thường xuyên, nói không chừng trong bụng ta đã có cốt nhục của huynh ấy, ngươi thực sự muốn nhìn ta trở thành quả phụ? Khiến hài tử của ta vừa sinh ra đã không có cha? Nếu ngươi thật sự tàn nhẫn như vậy, tình nghĩa nhiều năm giữa ta và ngươi coi như kết thúc!”
Trong cổ họng Hạ Diệc Thầm xộc lên một mùi vị tanh ngọt, hắn nắm chặt hai tay: “Thiên Linh, trong lòng nàng rốt cuộc ta là cái gì?”
Du Thiên Linh không chút suy nghĩ trả lời hắn: “Một con bạch nhãn lang (sói mắt trắng , chỉ người vong ân bội nghĩa), ta hối hận khi mười bốn năm trước đã mang ngươi về Du gia.”
Thân mình Hạ Diệc Thầm hơi lung lay, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, một hàng nước mắt xẹt qua khuôn mặt, hắn không tiếng động cười vài tiếng: “Nhưng ta…… thích nàng mười mấy năm rồi, gặp được nàng là chuyện may mắn nhất trong cuộc đời của ta…… Ta đã từng cảm thấy mình quá mức hèn mọn, không xứng với nàng, cho nên không dám biểu lộ tâm ý, mặc dù bên cạnh nàng luôn có một đám ruồi bọ vây quanh, ta cũng chưa từng nghĩ tới sẽ từ bỏ…… ngày qua ngày ta đều nỗ lực, ngày qua ngày dày vò cùng ẩn nhẫn, hiện giờ ta có thể xứng với nàng, nhưng nàng lại chưa từng động tâm với ta?”
Đây là lần đầu tiên Du Thiên Linh nhìn thấy hắn rơi lệ, nếu nói trong lòng nàng không chấn động là không có khả năng.

Nàng còn nhớ rõ khi còn nhỏ, lúc đó hắn nói hắn tận mắt nhìn thấy chủ mẫu trong nhà hắn hại chết mẫu thân hắn, lại luôn tìm mọi cách ngược đãi cùng trách móc hắn, khi đó hắn không khóc, hắn chỉ siết chặt nắm tay nói muốn trở nên cường đại, nói tương lai muốn báo thù, vì thế người có tính tình tùy hứng từ nhỏ là Du Thiên Linh đã thuận tay cứu hắn thoát khỏi khổ ải, từ đó trở thành bằng hữu chơi cùng nàng.
Hạ Diệc Thầm vẫn luôn như một cái bóng đi theo nàng, nàng đi ra ngoài chơi, quậy phá , đều có Hạ Diệc Thầm cùng sáu vị ca ca ở phía sau thu thập cục diện rối rắm, cho nên Du Thiên Linh rất coi trọng hắn, thậm chí coi hắn như người thân , nhưng cho tới bây giờ nàng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gả cho hắn, đối với hắn, nàng căn bản không có loại tình cảm này.
Du Thiên Linh thở dài, kiếm trong tay thả lỏng một chút: “Ta không muốn cùng ngươi nháo đến loại tình trạng này, ta đối với ngươi thật sự chưa từng có loại tâm tư đó, nếu ngươi cứ khăng khăng như thế, về sau chúng ta chỉ có thể đối chọi gay gắt, ngươi suy nghĩ thật kỹ đi.”
Dứt lời nàng dùng một chưởng đẩy Hạ Diệc Thầm, vào tay Tinh Võ Hầu.
Du Thiên Linh liếc mắt nhìn Thời Hoài Kim một cái, nói: “Trở về thôi.”
Thời Hoài Kim vội vàng chạy đến bên người nàng, xem miệng vết thương trên cánh tay nàng, lại xé một góc áo của mình, cột vào cánh tay nàng: “Cầm máu trước, có bị thương đến xương cốt không?”

Cảm xúc Du Thiên Linh có chút hạ xuống, lắc đầu nói: “Không có việc gì, chỉ bị thương ngoài da, đi thôi.” Rồi sau đó nàng đi trước một bước leo lên ngựa của mình, ai cũng không quản, đi thẳng, đây cũng không phải phương hướng trở về doanh trướng.
Thời Hoài Kim lên ngựa muốn đuổi theo nàng, Trần Khiêm và Trần Nhượng cản hắn lại nói: “Phò mã, ngài vẫn nên về doanh trướng trước đi, Đại tướng quân đi một lát sẽ trở về.”
Bọn họ đều là lão nhân bên người Du Thiên Linh, biết tâm tình Du Thiên Linh không tốt, khẳng định muốn đi phát tiết một trận, lúc này bên người không thể có người đi theo.
Thời Hoài Kim có chút lo lắng nói: “Nhưng nàng còn đang bị thương ……”
Trần Khiêm và Trần Nhượng đều là những người từng gặp qua sóng to gió lớn: “Vết thương này đối với Đại tướng quân mà nói không tính là cái gì, Phò mã vẫn nên trở lại doanh trướng, miễn cho Đại tướng quân biết lại lo lắng thêm.”
Hiện tại đã sớm không nhìn thấy bóng dáng Du Thiên Linh đâu, Thời Hoài Kim có đuổi theo cũng không tìm được người, liền gật đầu, cùng Trần Khiêm và Trần Nhượng trở về.
Tinh Võ Hầu đến trước mặt hắn, nói một tiếng: “Phò mã, hôm nay đắc tội.

Ta có thể nhìn ra Phò mã là người thông minh, công chúa điện hạ thưởng thức người hẳn là có lý do.

Chỉ là Lục gia chúng ta vì tình mà đau khổ, không cam lòng, lúc này mới mất đi lý trí, suýt nữa làm bị thương Phò mã, thỉnh Phò mã không nên trách tội.”
Thời Hoài Kim trong lòng vẫn nhớ tới Du Thiên Linh, cũng không có tâm trạng nói nhiều với hắn: “Tinh Võ Hầu lo lắng nhiều rồi, một mảnh si tâm của Lục gia, trong lúc nhất thời không có cách nào tiêu tan mới giận chó đánh mèo với ta, ta có thể hiểu, ta sẽ không để trong lòng.”
Tinh Võ Hầu cảm kích nói: “Vậy là tốt rồi…… Mong rằng về sau Phò mã có thể ở trước mặt công chúa nói đỡ cho mấy câu, rốt cuộc giao tình nhiều năm như vậy, không thể bởi vì nhất thời xúc động mà thật sự chặt đứt, chuyện này đối với vấn đề bang giao của hai nước cũng cực kỳ bất lợi.”
Thời Hoài Kim khoan dung rộng lượng nói: “Ta hiểu, quốc sự quan trọng, Tinh Võ Hầu yên tâm đi.”
Tinh Võ Hầu hành lễ: “Cảm tạ Phò mã.”
Thời Hoài Kim gật đầu: “Khách khí.”