Lão Ngô còn chưa ngủ, Phó Minh Chu đã gõ cửa đi vào, hỏi thẳng vấn đề tại sao Phó Cảnh Dật lại đột nhiên nổi giận. Bà cụ vì chuyện này mà mấy ngày ăn không ngon ngủ không yên, bố mẹ anh ấy trong lòng cũng không chịu được dù đã dùng nhiều phương pháp cũng vô ích.
"Có người gửi quà đến phòng trưng bày, cậu ấy nhìn thấy liền không giận nữa. Tôi cũng không biết là ai tặng." Lão Ngô xoa xoa tay, định hút một điếu thuốc nhưng lại thôi, cười cười có chút co quắp.
Không thể để cho họ biết mối quan hệ giữa Đồ Ca và Phó Cảnh Dật.
"Người ta tặng cái gì?" Phó Minh Chu mỉm cười, thật ra trong lòng mơ hồ có câu trả lời.
Hoa hồng và kẹo Hà Vân Tranh lấy, khả năng vẫn là thế.
"Là bút marker và tập phác thảo, cũng có hoa với kẹo." Lão Ngô cúi đầu, vẻ mặt đầy xấu hổ: "Cậu ấy không cho tôi xem, tôi vô tình nhìn thấy."
Phó Minh Chu cười khổ, quả nhiên mình đoán cũng tương tự thế. Tuy nhiên, Phó Cảnh Dật không từ chối bút marker và tập phác thảo, điều này khiến anh ấy rất ngạc nhiên.
Trong hai năm qua kể từ khi anh trở về, anh chưa bao giờ đến phòng tranh ở chung cư một lần nào, nhìn thấy bút vẽ cũng không có bất luận dao động nào.
Dường như những điều đó không liên quan gì đến anh.
"Một vài bức tranh ở phòng trưng bày đã bị đập hỏng, đồ trong phòng khách ở căn hộ cũng đều bị đập vỡ." Lão Ngô trong lòng còn sợ hãi.
Phòng ngủ buổi chiều đã được dọn dẹp sạch sẽ, phía chung cư bên kia vẫn chưa kịp quét tước.
"Ngày mai cháu sẽ thu xếp người đến thu dọn." Phó Minh Chu đứng dậy đi ra ngoài với vẻ thoải mái: "Cháu đi xem nó."
Phó Minh Chu đi lên lầu ba, dừng ở bên ngoài phòng của Phó Cảnh Dật, giơ tay gõ cữa "Cảnh Dật, anh có thể vào không?"
Một lúc sau, cửa nhẹ nhàng mở ra.
Nụ cười trên mặt Phó Minh Chu càng mở rộng, anh ấy thoải mái mà nhấc chân hướng vào trong: "Không tức giận nữa chứ?"
Phó Cảnh Dật không nhìn anh, xoay người bước nhanh đến bàn làm việc, cầm theo bút marker và tập phác thảo, ánh mắt phòng bị.
Đồ Ca không thích anh tức giận.
"Anh sẽ không đụng vào đồ của em." Phó Minh Chu bất lực: "Nếu em không muốn nghe bà nội cằn nhằn, sau này cứ một tuần trở lại đây một lần. Anh sẽ thu xếp để dì nấu cơm đến căn hộ nấu ăn cho em."
Anh ấy có thể điều người đến phòng trưng bày tìm ra cô gái kia, cũng có thể sử dụng phương pháp khác, nhưng anh ấy càng hy vọng Phó Cảnh Dật có thể tự mình nói ra điều đó.
Phó Cảnh Dật thu dọn bút marker và sổ phác thảo như bảo bối, lấy điện thoại di động ra gõ: Em muốn bán thứ khác trong phòng trưng bày, nghĩ kỹ xong sẽ nói với anh.
"Có thể, muốn bán gì cũng được." Phó Minh Chu vung tay lên, thấy anh không có biểu hiện phản kháng, liền vỗ nhẹ lên vai anh: "Anh sẽ ủng hộ những gì em làm. Lần sau nếu em không vui thì nói thẳng cho anh biết, lần này em để bà nội sợ lắm đấy."
Phó Cảnh Dật cúi đầu, biết mình đã làm sai, tiếp tục viết: Chung cư đã bị em đập phá.
Phó Minh Chu bật cười: "Không sao, ngày mai anh sẽ thu xếp người đi thu dọn."
Phó Cảnh Dật nhẹ gật đầu.
Anh không dám nói với Đồ Ca chuyện này, nếu biết chuyện cô sẽ tức giận không để ý đến anh, cô không thích anh mất bình tĩnh.
Phó Minh Chu đối mặt với Phó Cảnh Dật, người đang như một đứa trẻ, bụng đầy những lời nghẹn trong cổ họng, giống như một lúc ăn miếng kẹo bông gòn quá to. Những hạt đường như những sợi bông ngay lập tức vón lại dính vào lưỡi và vòm miệng, không nuốt cũng không nôn ra được.
Cuối cùng, anh ấy chỉ khẽ thở dài, dặn dò hai câu rồi đứng dậy mở cửa đi ra ngoài.
Căn biệt thự vắng lặng, gió đông tạt vào cửa sổ như có thể ập vào bất cứ lúc nào để chống chọi với cái nóng trong nhà.
Phó Cảnh Dật nằm trên giường lăn qua lăn lại, lăn vài vòng như cái bánh nướng áp chảo, từ trong chăn bông vươn tay ra, lấy điện thoại di động trên đầu giường, gửi tin nhắn cho Đồ Ca: Em đã đáp ứng anh cuối tuần đi qua nhìn cửa hàng.
Đồ Ca nhanh chóng trả lời: Nhưng em phải chăm sóc cho Đồ Khải, chuyện này để nói sau đi.
Phó Cảnh Dật nhìn chằm chằm vào màn hình cho đến khi màn hình tự động khóa, anh mở khóa, bất mãn trả lời: Em nói cho có lệ.
Hồi lâu mới trả lời: Em không nói cho có lệ. Mùa đông bây giờ không tiện trang trí, mở cửa hàng xong phải mời người ta mua nguyên liệu, mua máy móc. Em còn chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ không thể phân thân nhiều thế được. Anh ngoan ngoãn ngủ đi, đừng suy nghĩ lung tung, đừng mất bình tĩnh, đợi tin tức của em.
Phó Cảnh Dật đọc lại hai lần, nét mặt anh dịu đi: Vậy chờ kỳ nghỉ đông, trước tiên em nói cho anh biết em muốn mở cửa hàng nào nhất.
Đồ Ca trả lời rất nhanh, đọc kỹ xong liền đặt điện thoại xuống, nở nụ cười, tắt đèn đi ngủ.
Cô rất vội, nhưng anh có nhiều thời gian làm việc này, đợi đến lúc đó cô sẽ không phải vội gì nữa.
Trời bắt đầu đổ mưa từ nửa đêm cho đến sáng.
Đồ Ca mua bữa sáng cho Đồ Khải, ngồi sang một bên lấy điện thoại di động ra xem sắp xếp ngày hôm nay. Ra ngoài mở quầy hàng trong thời tiết này sẽ không kiếm được nhiều tiền.
Đàn chị ở bên kia không có chuyện gì, nhưng chủ tiệm hoa hôm qua đã đến báo tin, nói hai ngày nay chủ hàng hoa nhận được mấy đơn hàng lớn cho dịp đám cưới, còn thiếu người giao hàng. Một ngày hai trăm xuất cả trưa và tối, thời gian là tám giờ.
Đồ Ca nghiêng đầu liếc nhìn Đồ Khải đang làm bài, liền trả lời chủ tiệm hoa: 8 giờ tôi sẽ tới đúng giờ.
Chủ hàng hoa nhanh chóng nhắn lại: Hôm nay trời rất lạnh.
Khóe miệng Đồ Ca cong lên, thuận miệng đáp một tiếng, cất điện thoại di động đứng lên: "Hôm nay chị đi làm bán thời gian. Lát nữa bác sĩ sẽ đến kiểm tra phòng."
Thứ hai tuần sau có thể làm thủ tục xuất viện, hai ngày trước bác sĩ kiểm tra cũng nói tiến triển khá tốt.
"Cuối tuần sẽ muộn một chút, thường là lúc 8 giờ rưỡi." Đồ Khải quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu lẩm bẩm: "Chị mặc thêm đi, ngoài trời mưa với lạnh lắm."
"Chị biết rồi." Đồ Ca khom lưng cầm ba lô của mình vỗ nhẹ vào cậu: "Chị không đợi được nữa. Khi nào bác sĩ chủ trị tới đây nhớ hỏi rõ thời gian xuất viện nhé."
Đồ Khải nhấp khoé miệng gật đầu lia lịa.
Đồ Ca đi xe điện đến cửa hàng hoa, bà chủ đã đặt sẵn trên xe, rải đầy hoa hồng. Chào hỏi xong, Đồ Ca khóa xe, cưỡi xe ba bánh đi giao hàng.
Khách sạn đầu tiên là Bạc Tước, phía trước đã tới rất dễ dàng tìm thấy sảnh tiệc tổ chức hôn lễ. Theo chân nhân viên hỏi dỡ hoa, một bóng dáng quen thuộc đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt.
Đồ Ca hơi nhướng mày, giả vờ rời đi mà không thấy Hà Vân Tranh.
Hà Vân Tranh tới đây tìm người chỉnh sửa bức ảnh chụp tuần trước vì không hài lòng với ảnh chụp cô người mẫu lần này.
Đồ Ca có dự cảm sớm ngoài ý muốn.
"Đồ Ca?" Giọng của Hà Vân Tranh từ phía sau, giọng điệu quen thuộc tự nhiên: "Tôi suýt nữa không nhận ra cô."
Đồ Ca chậm rãi quay đầu lại: "Cô Hà."
"Cô làm gì ở đây?" Hà Vân Tranh hơi bất ngờ với trang phục của cô. Nếu không nhìn thấy cô dỡ hàng, cô ta gần như nghĩ rằng đây không phải là cùng một người.
"Làm việc kiếm tiền." Đồ Ca nhìn cô ta thẳng thắn: "Cô có việc gì không, tôi còn nhiều hàng phải giao."
Hà Vân Tranh kéo kéo khoé miệng, có chút ngượng ngùng: "Nếu thiếu tiền, cô có thể nói
với tôi. Studio sẽ ký hợp đồng dài hạn với cô."
"Sau khi chụp xong rồi tìm người chụp lại sao?" Đồ Ca ngữ khí nhẹ nhàng: "Cảm ơn cô làm việc thiện, nhưng mà tôi không cần."
Sau đó, cô quay đầu bước đi thật nhanh.
Cô không cần sự thương hại cảm thông đạo đức giả này, cô cũng không muốn Phó Cảnh Dật phát điên một lần nữa. Việc mất điện thoại di động chỉ là một trong những nguyên nhân, ngay cả khi Phó Cảnh Dật không nói ra, cô cũng đoán rằng hoa hồng và kẹo là do Hà Vân Tranh lấy.
"Tôi không..." Hà Vân Tranh chưa nói xong cô đã bước ra khỏi sảnh. Cô ta nhún vai quay lại.
Tâm trạng của Phó Cảnh Dật ổn định trở lại, Phó Minh Chu nguyện ý mua điện thoại di động mới cho anh, nhưng anh chưa từng trả lời tin nhắn của cô ta.
Trở lại sảnh tiệc, điện thoại di động truyền đến.
Hà Vân Tranh liếc nhìn dãy số, thấy là Lâm Thanh Phong, sốt ruột mở cuộc gọi: "Anh Lâm."
Giọng nói của Lâm Thanh Phong vang lên, cô ta nhìn xung quanh một vòng giọng nói lạnh lùng: "Anh theo dõi em?"
Lâm Thanh Phong điển hình của việc đua đòi. Danh tiếng studio đi xuống đều là do anh ta, anh ta dám chọn đối tác mà không có con mắt thiết kế.
"Em có nghe nói Cận Sắc đang tuyển người không? Lần này là Đường Lâm tìm đệ tử nhập môn." Lâm Thanh Phong nói: "Em có nhiều thông tin và mối liên hệ, giúp anh hỏi chuyện đi."
Hà Vân Tranh hơi nhíu mày: "Anh nghe ai nói chuyện này?" Đường Lâm là một trong số ít bậc thầy thiết kế thời trang ở Trung Quốc, nếu có thể trở thành đệ tử của ông ta, không nói đến công thành danh toạn, anh ta có thể chiếm được địa vị cao cũng không thành vấn đề.
"Tất cả đều nằm trong vòng tròn hết, anh tưởng là em đã biết." Lâm Thanh Phong thất vọng.
"Để khi nào em sẽ hỏi giúp anh, hiện tại em rất bận." Hà Vân Tranh đột nhiên nghĩ đến Phó Cảnh Dật.
Nếu không bị mất trí nhớ, có lẽ bây giờ anh đã nổi tiếng như Đường Lâm.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Hà Vân Tranh hỏi trong nhóm, trợ lý của Đường Lâm đích thân xác nhận có chuyện như vậy, khoảng một năm sau mới công khai lựa chọn.
Hà Vân Tranh lịch sự cảm kích, sau khi suy nghĩ xong liền gửi tin nhắn cho Lâm Thanh Phong.
Yêu cầu thu nhận đệ tử của Đường Lâm rất cao, với trình độ của anh ta thì không bao giờ có thể đáp ứng được.
Sau trưa, mưa nhỏ chuyển sang mưa to rồi kéo dài đến đêm, nhiệt độ cũng xuống thấp hơn. Đường không có người đi bộ, ánh đèn trong các cửa hàng khuếch tán càng thêm vắng vẻ, ánh đèn neon phản chiếu đan xen với ánh đèn đường nhiều màu sắc như giăng lưới đón đêm đông lành lạnh.
Sau khi Đồ Ca giao xe hoa hồng cuối cùng, cô quay lại cửa hàng hoa giải quyết khoản thù lao hôm nay với bà chủ, không quan tâm đến việc ăn uống mà chạy xe điện về nhà trước.
Sau một ngày mưa, tóc đã ướt đẫm. Mưa nhỏ xuống từng sợi tóc, lạnh thấu xương, như nitơ lỏng dội xuống, răng run cầm cập.
Về đến nhà, đang tắm nước nóng thoải mái, bên ngoài có người gõ cửa.
Đồ Ca phác họa bộ mặt ghê gớm ghét bỏ của chủ nhà trong tâm trí, hít một hơi thật sâu, mặc áo khoác bình tĩnh mở cửa.
Đèn đường ở lối đi đã hỏng từ lâu, ánh sáng từ trong phòng chiếu vào bóng dáng người tới rõ ràng không chân thực.
Đồ Ca chớp mắt nghi ngờ: "Anh Cá voi à?"
Sao anh lại tới đây.
Phó Cảnh Dật đưa tay lên để cô có thể nhìn thấy chiếc túi trên tay rồi tự mình đi vào trong.
Đồ Ca đóng cửa lại, thoải mái mà buồn cười đi theo anh: "Em đi sấy tóc đã, anh đợi đấy."
Phó Cảnh Dật đi vào phòng khách ngồi xuống, có chút lo lắng lấy trong túi ra một cái bánh nhỏ rồi để trên bàn cà phê, ánh mắt sạch sẽ tràn ngập ý cười.
Đồ Ca sững sờ: "Anh còn nhớ sao?"
Khi còn ở quê nhà, cô có nói với Phó Cảnh Dật rằng cô chưa bao giờ được ăn bánh sinh nhật, mỗi năm cô ăn nhiều nhất là một quả trứng luộc. Sau này, mẹ cô đi tù trứng luộc cũng không còn nữa.+