Phó Cảnh Dật quay đầu lại đối mặt với cô, giơ hai tay duỗi ngón trỏ ấn khóe miệng nhếch lên, tự tay đưa cho cô một khuôn mặt tươi cười, nhẹ nhàng gật đầu.
Sau khi không còn ký ức, cô là người đầu tiên tổ chức sinh nhật cho anh. Bánh kem là một miếng bánh matcha, nhỏ bằng nửa lòng bàn tay, do ông chủ nơi cô làm việc bán thời gian cho. Không có nến sinh nhật, cô lục tung tủ miễn cưỡng tìm thấy một nửa cây nến trắng trong góc ngăn kéo.
Thực ra ngày đó không phải là sinh nhật của anh, anh lúc đó chỉ tuỳ tiện viết.
Cô bảo anh có thể thực hiện một điều ước, bảo anh m mau chóng ước có thể tìm thấy gia đình mình càng sớm càng tốt.
Anh ngoan ngoãn làm theo.
Một tháng sau, cô nhận được giấy báo nhập học liền đưa Đồ Khải cao chạy xa bay ai cũng không biết cô đi đâu. Một tuần sau đó, anh cũng được anh cả cả và bà nội tìm thấy, đón anh về nhà.
Ngày sinh của anh là giả, nhưng của cô là thật.
"Cảm ơn anh, chính em cũng quên mất." Đồ Ca dùng sức nhắm mắt lại, cố nén cảm xúc hỗn độn cùng chua xót, ngẩng mặt lên tươi cười: "Nến đâu."
Phó Cảnh Dật xoa xoa tay, lấy trong túi áo khoác ra một cây nến số rồi thắp lên, lúng túng cắm lên chiếc bánh.
Ngọn đèn trong phòng khách tắt đi chỉ còn lại ánh sáng mờ ảo, ánh nến lung linh đang cháy.
Phía sau anh, những hạt mưa gõ vào cửa sổ gió lạnh thỉnh thoảng tràn vào, một nóng một lạnh, giao thoa trước mặt Đồ Ca.
Cô đặt máy sấy tóc xuống chắp tay thành tâm cầu nguyện, cô hy vọng Đồ Khải sẽ không tái phát sau ca phẫu thuật nữa, hy vọng cô có thể kiếm được nhiều tiền càng sớm càng tốt.
Thổi nến xong, Đồ Ca cầm một con dao nhựa lên cắt một miếng, khóe miệng tạo thành một đường vòng cung đẹp mắt: "Anh Cá voi, đây là miếng cho anh."
Cô thực sự quên mất hôm nay là sinh nhật của mình.
Đối với cô, những gì cô nhớ rõ ràng nhất là những ngày lễ khác nhau trong năm. Chỉ cần là nghỉ lễ, cô có thể mua hàng hóa tương ứng rồi kiếm tiền vào ngày đó, niềm vui đếm tiền còn lớn hơn rất nhiều so với một miếng bánh.
Nhưng hôm nay, cô chợt thấy rằng đó là một điều vô cùng hạnh phúc nếu như đã bỏ lỡ.
Ngay cả khi tâm trí của người này chỉ như một đứa trẻ, một tuần trước, cô còn từng quyết tâm dành ít thời gian hơn cho anh.
Phó Cảnh Dật cắn một miếng bánh, cầm điện thoại gõ nhanh: Có quà.
Đồ Ca không biết nên cười hay khóc, anh đúng là chuẩn bị khá kỹ lưỡng.
Phó Cảnh Dật cúi đầu, thò tay vào túi tìm tòi, một lúc sau anh mới lấy ra một tờ giấy gấp vuông vắn, vội vàng đưa qua.
Đồ Ca đặt chiếc bánh đang ăn dở xuống, cầm lấy mở ra, đuôi lông mày chợt hiện lên ý cười: "Anh vẽ à?"
Đó là chân dung của cô, rất sống động.
Phó Cảnh Dật gật đầu, gõ vào ghi chú một lần nữa: Bức tranh không đẹp à.
"Bức tranh vẽ rất đẹp, em rất thích." Đồ Ca vui vẻ cất bức chân dung đi, cầm bánh lên tiếp tục ăn. Cô rất đói, trở về tắm rửa trước vẫn chưa kịp ăn tối.
Phó Cảnh Dật nghe cô nói rất thích nó, nụ cười thoáng qua trong mắt anh, bèn gãi đầu cắn một miếng bánh.
Đồ Ca ngẩng đầu nhìn anh, khóe miệng bất giác nhếch lên.
Sau khi ăn bánh xong cô tiễn Phó Cảnh Dật về cũng đã hơn 9 giờ, Đồ Ca lên xe điện, đầu có chút choáng váng. Hôm nay cô đã chạy đi chạy lại hai mươi lần tổng đi về cũng hơn bốn mươi lần trong một ngày, người đổ mồ hôi rất nhiều lại bị gió lạnh và mưa thổi khô, sợ lại bị cảm lạnh.
Đi được nửa đường, Phó Minh Chu gọi điện nói muốn nói chuyện riêng với cô, Đồ Ca không từ chối mà hẹn gặp anh ấy ở bệnh viện.
Phó Minh Chu đến sớm hơn cô, chiếc áo khoác đen quấn quanh tay, trên người mặc một chiếc áo len, áo sơ mi trắng bên trong cùng quần tây đen bên dưới. Anh ấy dựa vào lưng ghế nhìn điện thoại, thản nhiên ngồi thoải mái, dù không làm gì cũng rất bắt mắt.
Đồ Ca cầm ô bước vào sảnh, ngồi vào chiếc ghế trống bên cạnh cách một chiếc ghế ở giữa: "Chào anh, anh Phó."
"Xin lỗi đã làm phiền cô vào buổi tối. Là thế này, tôi có một người em trai đã sống ở quê nhà của cô hai năm cũng sống cùng một tòa nhà với cô." Phó Minh Chu cười khổ: "Tên là Phó Cảnh Dật, không biết cô có quen với nó không."
Phó Minh Chu thật sự là anh trai của Phó Cảnh Dật sao?!
Đồ Ca sửng sốt, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh: "Có quen biết nhưng tôi không biết rõ về anh ấy lắm, anh ấy sống ở nhà ông bà Trần bên cạnh."
Cô biết điều kiện gia đình Phó Cảnh Dật rất tốt, nhưng cô không ngờ anh là em trai của Phó Minh Chu.
"Cặp vợ chồng nuôi nhận nuôi đúng là họ Trần." Phó Minh Chu cười, thản nhiên trò chuyện: "Lúc ở đó, nó có thường xuyên tiếp xúc với mọi người không?"
"Anh ấy thường xuyên không ra khỏi cửa." Đồ Ca ra vẻ khó hiểu: "Anh Phó, anh muốn biết điều gì?"
Anh ấy hẳn là không biết Phó Cảnh Dật quen biết cô, từ ánh mắt có thể nhìn ra được.
Phó Minh Chu im lặng, nói rõ tình trạng của Phó Cảnh Dật một cách ngắn gọn, với giọng điệu chân thành: "Tôi có một yêu cầu có hơi quá đáng, cô có thể bớt chút thời gian gặp nó một chút được không? Cảm xúc của nó gần đây rất không ổn định."
Đồ Ca đang muốn từ chối, Phó Minh Chu lại nói tiếp: "Cô yên tâm, nếu sau khi gặp mặt mà nó không chán ghét cô, tôi có thể giao cho cô một công việc có thu nhập ổn định nhưng không chiếm quá nhiều thời gian."
"Làm việc?" Đồ Ca nghẹn họng nói, trong đầu mơ hồ có một suy đoán táo bạo.
Phó Minh Chu năm nay 32 tuổi, độ tuổi rất thích hợp để kết hôn, cho dù có thể chăm lo cho Phó Cảnh Dật cả đời cũng không dám nói rằng mọi chuyện trong vài chục năm tới đều suôn sẻ.
Phó Cảnh Dật không thể tự nuôi sống bản thân, tâm trí anh vô cùng đơn giản, hoặc nhờ người bên cạnh anh hoặc tìm cho anh một người vợ đủ để chăm sóc anh, nghe ra được đây chính là ý tứ của Phó Minh Chu.
"Tôi hy vọng có thể giúp nó tìm lại trí nhớ." Vẻ mặt Phó Minh Chu vô cùng bất lực: "Cô có thể suy xét, tôi cũng không thể đảm bảo rằng nếu như nó nhìn thấy cô có chán ghét hay không, cho nên hiện tại cũng không có phương diện nào nói cho cô công việc cụ thể được."
Sau khi Phó Cảnh Dật trở lại, anh ấy đã tìm rất nhiều bác sĩ tâm lý và bác sĩ phục hồi chức năng chuyên nghiệp, nhưng đều vô ích. Anh từ chối giao tiếp với người lạ, không phân biệt nam hay nữ.
Đồ Ca mím khóe miệng tò mò hỏi: "Anh ấy cũng không thích anh sao?"
Phó Minh Chu bị cô hỏi, nụ cười trầm thấp tràn ra cổ họng: "Không hẳn là vậy, nhưng Cảnh Dật thật sự rất khó giao tiếp."
Phó Cảnh Dật thật ra rất nghe lời cũng rất dễ nói chuyện mà... Đồ Ca trong lòng phản bác lại, ngập ngừng gật đầu: "Anh sắp xếp đi, cuối tuần tôi có thời gian."
"Vậy thì tốt, cuối tuần tôi sẽ gọi điện cho cô." Phó Minh Chu trên mặt lộ ra ý cười nhẹ nhàng: "Hẹn gặp lại cô vào cuối tuần này."
Đồ Ca so với dự đoán của anh ấy có vẻ dễ dàng hơn tưởng tượng.
"Hẹn gặp lại anh vào cuối tuần này." Đồ Ca lịch sự đứng dậy tiễn anh ấy.
Cô cũng hy vọng Phó Cảnh Dật có thể khôi phục lại trí nhớ của mình, nhưng cô cảm thấy mình hơi xấu xa mượn tiền của anh bây giờ còn đi nói dối anh trai của anh. Phó Minh Chu rất muốn anh khôi phục trí nhớ, tiền bạc gì cũng không so đo, cô rất cần một công việc không chiếm nhiều thời gian mà lại có thu nhập ổn định.
Nhưng trong lòng vẫn rất mâu thuẫn, không biết có nên lấy tiền của Phó Minh Chu hay không.
Phó Cảnh Dật không chán ghét cô cũng rất tin tưởng cô, công việc này cũng không phải tranh giành gì.
Đi thang máy lên lầu, Đồ Khải ngồi trên giường, vùi đầu vào làm bài, trên giường trải nhiều cuốn sách khác nhau.
Đồ Ca tự rót cho mình một cốc nước sôi, hỏi cậu có chuyện gì.
"Em giúp bạn sắp xếp trọng tâm ôn tập, có phí." Đồ Khải vùi đầu viết: "Dù sao cũng nằm không, học kỳ này em cần phải tổ chức học tập nhiều hơn học kỳ trước."
Đồ Ca thoải mái khen ngợi, móc chiếc túi đen trong túi áo khoác, lấy một viên thuốc đen trắng, ném vào miệng rồi nuốt xuống.
Ước chừng thời gian mưa còn rất dài, điều hoà thổi khí ấm tới đặc biệt khó chịu.
Sau khi uống thuốc xong, cô nói với Đồ Khải rồi ngủ thiếp đi.
Sáng dậy trời vẫn mưa, nhiệt độ thấp hơn hôm qua vài độ. Đồ Ca bị cảm, sau khi uống thuốc vẫn còn rất mệt, đúng 8 giờ cô vội vàng đến cửa hàng hoa.
Kỳ học này đã kết thúc, cô sẽ thu xếp ôn tập trước kỳ thi vào tuần sau, sau đó có thể dưỡng bệnh thật tốt.
Sau 10 giờ, mưa lại bắt đầu nặng hạt hơn.
Phố đi bộ vắng người đến đáng thương, chỉ có vài cửa hàng mở cửa đúng giờ.
Phó Cảnh Dật ngồi sau tấm bình phong mơ màng nhìn đường phố bên ngoài một lúc, cầm bút lên bắt đầu vẽ. Đồ Ca bảo anh có thể vẽ khi buồn, tuyệt đối không được ném đồ đạc cũng không làm người khác phải khó xử.
Hôm nay anh rất khó chịu, Hà Vân Tranh sáng sớm đã đến nhà anh ăn sáng, sau đó còn tự ý vào phòng anh dọn đồ.
"Cá voi, sao lại mở cửa trong thời tiết này?" Giọng của Lâm Thanh Phong từ bên ngoài truyền đến.
Phó Cảnh Dật phảng phất như không nghe thấy, nhưng động tác trên tay cũng không chậm lại, nhanh chóng cất bức chân dung đã vẽ đi, thay vào đó là đặt bức vẽ khác lên bàn.
Tiếng bước chân di chuyển lại gần, giọng nói của Lâm Thanh Phong lại vang lên: "Hai ngày nay tôi đi phỏng vấn, nhưng không có công ty nào đủ khả năng nhận tôi."
Phó Cảnh Dật không nhìn lên.
"Đây là cái gì?" Lâm Thanh Phong đi một vòng quanh tấm bình phong, nhìn thấy bức tranh đang dưới tay anh, ánh mắt phức tạp khó phân biệt: "Cậu nhớ lại rồi sao?"
Phó Cảnh Dật lắc đầu.
Lâm Thanh Phong đi tới trước bàn nhìn xuống, nhìn thấy kiểu dáng quần áo trên bức vẽ chưa từng thấy qua, nhịp tim hơi tăng nhanh, kéo ghế ngồi xuống, mỉm cười nhìn anh: "Vẽ cho Vân Tranh sao?"
Phó Cảnh Dật vẫn không nhìn anh ta, nhấc điện thoại, mở ghi chép, gõ một câu rồi đưa cho anh ta: Cậu đi ra ngoài.
Nụ cười trên môi Lâm Thanh Phong lập tức trở nên cứng nhắc trên môi, anh ta gãi gãi đầu: "Tôi sẽ không vay tiền cậu đâu. Tôi sẽ trả nợ studio."
Phó Cảnh Dật nhướng mi: Cậu đi ra ngoài, ngay bây giờ.
Anh cầm điện thoại nhận được tin nhắn. Nhìn thấy tên Đồ Ca, nghĩ rằng cô gửi cho anh bức ảnh lúc trước, bèn lập tức đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Lâm Thanh Phong cũng đứng dậy, trầm ngâm bước đến, lấy điện thoại di động ra, cầm lấy năm sáu bức tranh vẽ trên bàn.
Phó Cảnh Dật mất trí nhớ, nhưng tài năng của anh vẫn còn!
Vào sáng thứ Ba, thủ tục xuất viện của Đồ Khải đã hoàn tất, sau khi khấu trừ chi phí bảo hiểm y tế tổng cộng tiền viện lần này phải trả 60.000 tệ.
Đồ Ca quẹt thẻ của Phó Cảnh Dật, để lại biên lai, gọi cho người quản lý công ty bảo hiểm để hỏi về quy trình yêu cầu.
Cơn cảm lạnh của cô vẫn chưa khỏi, đầu óc choáng váng như thể bị sốt nhẹ. Đồ Ca ôm đầu kết thúc cuộc gọi, Đồ Khải đột nhiên thay đổi sắc mặt, lo lắng nói: "Chị, em họ nhắn tin cho em nói dì vẫn đang ở Tân Thành."
Đồ Ca nghiêng đầu nhìn cậu, ánh mắt trong phút chốc trở nên lạnh lẽo: "Tin nhắn từ lúc nào?"
Đồ Khải cúi đầu, giọng nói trầm thấp, cơ hồ như không nghe thấy rõ: "Tối hôm qua."
Đồ Ca giơ tay kiểm tra thời gian, nghiến răng mở danh bạ tìm người có thể giúp đỡ. Sau khi xem qua một hồi, cuối cùng vẫn quyết định gọi xe mà không cần liên lạc với ai.
Thang máy ở khoa nội trú có thể đi thẳng tới bãi đậu xe dưới tầng hầm, đưa Đồ Khải về trước, xe điện của cô có thể mang về sau. Sau khi hạ quyết tâm, Đồ Ca tắt điện thoại, nhàn nhạt nói: "Bà ta chắc không thể tìm thấy chúng ta."
Đồ Khải khịt mũi, gật đầu lia lịa.
Cậu thực sự chỉ mong tìm được người giúp cô san sẻ gánh nặng, không ngờ người dì này lại làm cho bọn họ tiền mất tật mang, không ngờ thời gian lâu như vậy rồi mà bà ta vẫn chưa đi.+