Nàng không thấy được gì, nhưng nàng cảm nhận được cảm giác mát rượi từ chính thân thể mình.
Cả thân thể mình đang len vão những khe hở dưới sàn, chảy đến một nơi không rõ ràng.
Róc rách róc rách.
Thiết kế của Thiên Vỹ Yêu Cung này được tạo ra với vô số khe hở rất nhỏ dưới mặt đất, đi theo các điêu khắc trên sàn.
Một người khi hóa thành nước, có thể len theo các khe hở này, đi đến bất kỳ đâu trong Yêu Cung.
Tộc Hồ Ly của Thiên Vỹ Yêu Vương, còn có một tên gọi khác, là Thủy Hồ.
Bởi bí thuật trong tộc có khả năng khiến cơ thể hóa thành chất lỏng.
Thiết kế của Yêu Cung do vậy cũng được xây dựng để tối ưu hóa cho người thuộc tộc Thủy Hồ di chuyển.
Người ngoài t·ấn c·ông Thiên Vỹ Yêu Cung, gần như không thể đối phó với khả năng này của Thủy Hồ.
Nhiều mật thất không có cửa, chỉ có thể đi vào bằng các khe hở.
Vô số bí mật của Yêu Cung dù có đánh chiếm, cũng không chắc có thể tìm ra.
Tuyết Nguyệt cảm nhận được mình đang chảy đi rất sâu vào lòng đất.
Cô đang được dòng nước màu hồng kia của Thiên Vỹ Yêu Vương dẫn dắt.
Nếu không sợ rằng cô đã mắc kẹt ở không biết bao nhiêu tấc đất.
Không biết dù có liên hệ với sếp ông ấy cũng có cách nào cứu được mình không.
Cuối cùng dòng nước cũng chảy đến một nơi.
Lách tách lách tách.
Lách tách lách tách lách tách.
Dòng nước chảy nhanh xuống mặt đất.
Dần dần thành hình hai người.
Chỉ thấy Tuyết Nguyệt đã bị ngã vào lòng Thiên Vỹ Yêu Vương.
Hơ...
"X-Xin lỗi!"
Tuyết Nguyệt vội đứng vững lại.
Chỉ thấy Thiên Vỹ Yêu Vương lấy tay nhẹ nhàng che miệng cười.
"Nơi đây là Mật Thất Thủy Hồ. Không có cửa ra vào, chỉ có thể đi vào bằng cách này."
"Là nơi ta sẽ chỉ dạy ngươi."
Thiên Vỹ nhẹ nhàng cười, ngắm nhìn Tuyết Nguyệt đang vô cùng bối rối.
Tuyết Nguyệt cũng đang ngắm nhìn người sắp trở thành sư phụ của mình.
"Thật xinh đẹp." Cả hai cùng nghĩ vậy.
Sau vài giây mãi ngắm nhìn, Tuyết Nguyệt mới bối rối hỏi Thiên Vỹ Yêu Vương.
"V-vậy... Bài kiểm tra là gì ạ?"
Theo Tuyết Nguyệt biết, trước khi trở thành đệ tử chân truyền của Thiên Vỹ Yêu Vương sẽ có một bài kiểm tra.
Nàng không rõ nó là gì, nên đã chuẩn bị rất nhiều thứ.
Thế nhưng kết cục chỉ thấy Thiên Vỹ Yêu Vương phủi phủi tay.
"À, không có đâu."
"Hể?"
Thiên Vỹ Yêu Vương kéo tay Tuyết Nguyệt mà đi.
"Nếu ngươi phải làm bài kiểm tra, nghĩa là từ đầu ngươi sẽ không thể trở thành đệ tử chân truyền của ta rồi. Bài kiểm tra chính là để đường đường chính chính đánh rớt thôi."
Thiên Vỹ Yêu Vương có thể thấy được tương lai.
Sẽ có rất nhiều kẻ tìm cách để làm đồ đệ của nàng.
Nên nàng lập ra một cái gọi là "khảo nghiệm" với độ khó bất khả thi để ngăn chặn những kẻ không có duyên phận tiếp tục làm phiền người.
Tuyết Nguyệt đi theo Thiên Vỹ, nhìn cặp mắt nhắm nghiền kia khiến nàng cảm thấy vô cùng tò mò.
"Xin hỏi... Tại sao ngài lại..."
"Đôi mắt của ta b·ị t·hương."
Nuốt nước bọt.
Lại nữa.
Như thể biết hết tất cả.
"Dù thế nào cô bé này cũng sẽ tò mò, nên ta sẽ kể cho ngươi trên đường đi."
"Cặp mắt của có thể nhìn thấy quá khứ và tương lai."
Thiên Vỹ Yêu Hồ kể sơ qua về khả năng của mình.
Tuyết Nguyệt cảm thấy vô cùng bối rối.
Sau đó đỏ mặt.
Hể ?
Vậy...
Ban nãy Thiên Vỹ Yêu Vương nói ta thích Vô Nhất... thực sao !?
Không không thể nào !?
Thiên Vỹ mỉm cười.
"Đừng lo, tương lai của ngươi, chưa được định sẵn đâu."
Tuyết Nguyệt ngơ người.
"Tương lai của các ngươi là lý do đôi mắt ta như vậy đấy."
Nàng không hiểu lắm, nhưng không đợi phải hỏi, Thiên Vỹ Yêu Vương đã trả lời.
"Từ lúc Hiệp Hội Phương Xa xuất hiện, đôi mắt của ta không thể nhìn rõ tương lai nữa rồi, chỉ cần cố gắng nhìn, nó sẽ rất đau."
"Có một lần ta cố gắng nhìn vào tương lai, đã bị phản phệ, gây tổn thương cho đôi mắt này."
Tuyết Nguyệt im lặng một chút.
Nàng cảm thấy muốn nói xin lỗi, dù không hiểu vì sao.
"Dù vậy, ta vẫn đoán tương lai một khoản ngắn được."
"Và cũng đừng cảm thấy có lỗi, ta thích thế này hơn."
Nụ cười của Thiên Vỹ Yêu Vương trông có chút chạnh lòng.
"Thấy hết tất cả thì không còn gì thú vị đâu."
Hai người đi tới một căn phòng trong Mật Thất.
Trước mặt là một tượng Hồ Ly đang hướng mặt lên trời.
Theo bản năng mà Tuyết Nguyệt cũng hướng lên nhìn.
Phía trên trần nhà là một bầu trời đầy sao, cùng ánh trăng tỏa sáng.
Hơ ?
Nhưng không phải hai người họ đang ở sâu dưới mặt đất sao?
"Đây là tượng Tổ Thần của Thủy Hồ Tộc."
"Ngài không có tên, nên chỉ được gọi là Thủy Hồ Lão Tổ."
"Bất kỳ tộc nhân nào muốn học khả năng hóa thành dòng nước, đều phải đến đây."
"Ngươi hiện tại vẫn chưa là tộc nhân của ta, nên sẽ chưa được học nó."
"Tuy nhiên, ngươi tới đây làm đệ tử của ta, thì phải đến gặp Thủy Hồ Lão Tổ, vái lạy trước."
Tuyết Nguyệt tuân lệnh mà làm theo.
Cũng ra dáng sư phụ nhận đệ tử đấy.
Hồi nghe Vô Nhất kể về lần hắn được nhận làm đệ tử, Tuyết Nguyệt còn ngơ ngác không nghĩ nó gọn gàng như vậy.
"Được rồi, thế thôi nhé, ba ngày sau chúng ta sẽ làm lễ nhận đệ tử chính thức tại Lễ Hội Yêu Ma, tạm biệt !"
Hể ?
Vừa nói xong Thiên Vỹ Yêu Vương đã hóa thành dòng nước, theo những khe hở mà trôi đi.
Để lại Tuyết Nguyệt cứng đơ như tượng.
"Ê...Sư phụ...? Ngài đùa phải không...?"
"Sư phụ... Có quên gì không?"
Nàng còn ở đây mà !?!?!
Sư phụ ơi, chính mồm người vừa nói ta chưa được học phép hóa thành dòng nước, xong người bỏ ta lại ở mật thất này !?
Ủa A Lô !!?
Xong rồi 3 ngày nữa...?
Lễ Hội Yêu Ma ?
Đừng nói với tôi là giữa Lễ Hội Yêu Ma sẽ tổ chức lễ nhận đồ đệ nhé ?
Biết bao nhiêu ánh mắt nhìn ?
Ủa ? Sư phụ !!!?
Thật ra con là người hướng nội đó !?
Ta có thể bớt lễ nghi được không ? Gọn gàng như tên Vô Nhất cũng được !
Sư phụ !!!!??
.
.
.
Rất nhiều tin nhắn được gửi đến giám đốc Minh và Đậu Hủ.
Ông đang uống cà phê thì đã được Đậu Hủ tới tìm,
"Sếp... Hình như Hồ Tuyết bị kẹt trong trò chơi rồi. Nàng ta bảo là bị Thiên Vỹ Yêu Vương vứt vào mật thất."
"Có khi nào là việc chúng ta muốn cài gián điệp vào Yêu Tộc bị phát hiện, Thiên Vỹ Yêu Vương trực tiếp thủ tiêu không?"
Giám đốc Minh nhìn đống tin nhắn, xong rồi quyết định tắt máy.
"Không sao đâu, cô ta tiêu cả triệu tiền của công ty, chắc là cũng đã mua gì đó phòng thân rồi."
Hơ... Người kia là Thiên Vỹ Yêu Vương đó, vài triệu là có thể mua đồ phòng thân chống cự được sao ?
Hay là sếp... đang cay Hồ Tuyết tiêu tiền công ty quá nhiều.
"Đúng rồi đấy." Giám đốc Minh trả lời cho gương mặt thẫn thờ của Đậu Hủ.
Hơ !?
Giám đốc Minh đọc được suy nghĩ luôn kìa !?
Ly cà phê hôm đó của giám đốc Minh rất ngon.
Thực chất Hồ Tuyết gửi vô số tin nhắn cho giám đốc mà không có trả lời, rồi mới nhắn cho Đậu Hủ.