Game Mới Cập Nhật, Ta Đem Sư Phụ Đi Gặp Người Yêu Cũ !?

Chương 111: Bảo Bối



Chương 111: Bảo Bối

【Khu vực này không thể dùng vật phẩm dịch chuyển, xin hãy rời khỏi nơi đây.】

Lá bùa dịch chuyển trên tay Tuyết Nguyệt thoáng chốc cháy rụi.

Tuyết Nguyệt thẫn thờ nhìn Mật Thất Thủy Hồ.

Bị bại lộ rồi... nhỉ ?

Thiên Vỹ Yêu Vương về cơ bản là đang thủ tiêu cô.

Nếu vậy thật thì thực sự thâm độc...

Người chơi bị g·iết vẫn có thể hồi sinh, nên nàng ta không g·iết Tuyết Nguyệt.

Thay vào đó giam lỏng như thế này thật sự là án tử.

Cách hoạt động của nhà giam cho người phương xa cũng như vậy.

Một khu vực không thể dịch chuyển, không thể thoát ra.

Ở đó từ vài tiếng thôi đã là cực hình đối với người chơi.

Tuyết Nguyệt đã đi quanh nơi này mấy vòng rồi

Nơi đây quả thật hoàn toàn không có đường ra.

Trừ khi Yêu Vương không quên mình, tài khoản Tuyết Nguyệt này hoàn toàn có thể c·hết mục xương ở đây.

Hự...

Đáng lẽ phải nhận ra chứ !

Yêu Vương có thể nhìn thấy tương lai !

Lẽ nào là nhắc khéo ? "Ta biết ngươi là gián điệp rồi, chịu c·hết đi !?"

Tuyết Nguyệt lúc này đang não bổ đến tột cùng.

Nguy to rồi...

Vậy là tài khoản Tuyết Nguyệt từ nay sẽ vô tù ngàn năm ?

A a a a a a a....

.

.

.

"Thật là một ngày bận rộn."

Thiên Vỹ Yêu Vương đã xuất hiện lại tại đại điện.

Hôm này phải tiếp khá nhiều người rồi.

Hắc Y Thiên Ma tỷ tỷ thì Thiên Vỹ tình nguyện tiếp.

Nhưng sau đó còn tới mấy người.

Sau Tuyết Nguyệt là gặp mặt một Yêu Vương nữa.

Hôm nay hết sức bận rộn.

"Thưa Thiên Vỹ Yêu Vương, Ngô Công Yêu Vương đã tới."

Một chú thỏ nhảy phóc vào đại điện thông báo.

"Cho vào." Thiên Vỹ Yêu Vương phẩy tay.

Vừa hết lời, từ cửa chính đại điện đã có vô số con rết bò vào.

Chúng lúc nha lúc nhúc đầy đại điện.

"Hic !!!" Chú thỏ nhỏ kia hoảng sợ mà nhảy lên đu trên tường.

"Đừng làm bẩn đại điện của ta, Ngô Công Yêu Vương."

Thiên Vỹ Yêu Vương chỉ biết thở dài.

"Thứ lỗi thứ lỗi."

Âm thanh vang khắp đại điện, phát ra từ tất cả các con rết.



Cả bầy rết lúc nha lúc nhu mà bu lại cùng một chỗ.

Dần dần tạo thành hình dáng động vật hai chân bao phủ bằng vô số con rết to nhỏ khác nhau.

Chính Thiên Vỹ cũng thấy hơi ghê.

Nhưng nàng không trách cứ gì hắn ta.

Ngô Công Yêu Vương là một quần thể rết như vậy.

Hắn cũng là kẻ có khả năng sinh tồn mạnh mẽ nhất trong các Yêu Vương.

Chỉ cần một con rết còn sống, hắn có thể hồi phục như thể không có gì.

Ngô Công Yêu Vương cũng vô cùng gian manh.

Hắn không bao giờ để toàn bộ rết cùng một chỗ cả.

Nên có thể nói giờ Ma Thần xuất hiện lùng g·iết hắn, cũng không nắm chắc được 1 phần có thể tận diệt.

Mỗi một con rết của Yêu Vương dù riêng lẻ cũng có khả năng gây sát thương của một Yêu Tướng.

Hắn là một thế lực đáng sợ của Yêu Tộc.

Một trong những ứng cứ viên Thống Lĩnh Yêu Vương.

Nếu không phải do khả năng nhìn thấy tương lai của Thiên Vỹ Yêu Vương, hắn cũng không chấp nhận đi theo nàng.

Thiên Vỹ Yêu Vương đã cho Yêu Tộc một "lời hứa" quá lớn.

Chiếc bánh ngọt quá to lớn để từ chối.

"Tôi đã chuẩn bị sẵn vật trao đổi."

Thiên Vỹ rút ra một viên ngọc màu xanh lục, tỏa ra một luồng âm khí kỳ lạ.

Phẩy tay mà đưa cho Ngô Công Yêu Vương.

Loạt xoạt.

Vô số con rết liên tục bò.

Cuối cùng từ "bàn tay" kia nhả ra một lọ thuốc thủy tinh.

"Đã hoàn thành."

Bên trong chứa một chất dịch màu hồng nhạt.

Thiên Vỹ Yêu Vương khiến lọ thủy tinh lơ lửng mà đem nó đến tay.

Nhận xong vật kia, Vô số con rết bắt đầu tản ra.

Cứ vậy mà bò ra khỏi đại điện.

Rất gọn lẹ.

Ngô Công Yêu Vương là tên kiệm lời nhưng làm việc vô cùng hiệu quả.

"Đại nhân... Lại có người ...!"

"Cho vào." Thiên Vỹ Yêu Vương không buồn nghe hết.

Lần này, người nàng phải gặp nhàm chán hơn những người kia.

Một thương nhân loài người.

Kỳ trân dị bảo của Yêu Tộc nhiều vô số kể, khiến rất nhiều người phải thèm thuồng.

Kinh tế vẫn luôn là thứ cần phải được quan tâm.

Chỉ có điều, hơi đáng thương cho tên nhân loại này.

Nếu các ngươi gửi một người phương xa, ít ra còn làm khó được ta.

Còn một người bản địa...

Đôi mắt của Thiên Vỹ Yêu Vương đã hé mở.

Chỉ có chịu phần thiệt thòi đến tột cùng.

Tuyết Nguyệt về lý thuyết là đang ở dưới đại điện.

Vô tình mà đủ tầm cho hệ thống báo hiệu.

【Nội tại Mị Lực Vô Biên của Thiên Vỹ Yêu Vương đang được kích hoạt.】



【Nội tại Thấu Thị Tương Lai đang được kích hoạt.】

【Nội tại Trùm Trả Giá của Thiên Vỹ Yêu Vương đang được kích hoạt.】

Hơ ?

Chuyện gì đang xảy ra trên kia vậy ?

.

.

.

Ngày hôm sau.

Báo chí Nhất Thế lên tin.

【Mối quan hệ giao thương với Thiên Vỹ Thành đã thỏa thuận thành công.】

【Thiên Vỹ Thành, thành phố lấy thuế cho thương nhân cao nhất lịch sử ? 100% !?】

【Vật phẩm tại Thiên Vỹ Thành : Quý hiếm tột cùng !】

"T-Tên nào thỏa thuận với Thiên Vỹ Thành thế hả?"

"Cái chó gì đây... !? Thuế cao cắt cổ, cống phẩm hằng năm. hỗ trợ Thiên Vỹ Thành nếu có c·hiến t·ranh...!?"

"Tại sao ngươi dám ký !!?"

"Trời ơi !!!!!"

.

.

.

Tuyết Nguyệt thơ thẩn nhìn lên trần nhà đầy sao tại tượng Thủy Hồ Lão Tổ.

Um...

Vậy mình phải ở đây chờ 3 ngày sao...?

Hoặc nếu thật sự Thiên Vỹ Yêu Vương muốn thủ tiêu mình.

Mình xong rồi !?

.

.

.

Bữa tiệc cổ đông DMG.

Anh Tuấn đang cười rất gượng gạo.

C·hết tiệt.

Hết chủ đề để nói rồi.

Kỳ thực Anh Tuấn là một tên wibu. Hắn thật sự không biết cưa gái.

Một thời gian trước dính tiếng sét ái tình trước Lâm Nương, hắn mới đi học cách tán gái, nói chuyện.

Bình thường, chắc đã làm thân được với đối tượng.

Nhưng vấn đề là đối tượng không có thành ý muốn làm thân !

Mọi lời nói của Anh Tuấn đều được Lâm Nương trả lời một cách xã giao nhất có thể !

"Gặp nhau nhiều lần, chúng ta cũng coi là có quen biết rồi nhỉ, không biết cô có rảnh hôm nào cùng nhau đi chơi không?"

"Không."

Hả ?

Bình thường thì cũng phải... Nói khéo chứ.

Lâm Nương thật sự trả lời cộc lốc như vậy.



Mọi kịch bản của hắn phải làm sao?

"Không biết Lâm Nương thích uống gì nhỉ? Tôi thấy từ lúc đến đây cô chưa đụng vào món ăn thức uống gì cả."

"Nước khoáng chanh Đặng Thanh."

Hả ?

Đặng Thanh? Nhãn hiệu gì vậy ?

"T-trời đẹp nhỉ?"

"Ở trong đây làm gì thấy trời."

Bỏ me. Dòng máu sượng trân đã nổi dậy rồi.

Lâm Nương lúc này đang phòng bị hết mức.

Một sơ hở cũng không có.

Nàng vừa đối đáp với Anh Tuấn vừa mắng thầm Tình Kiếm.

"Con chó này. Ngưng ăn mà tới đây cứu bà coi !"

Nhăm nhăm nhăm.

Không biết đã là cái đùi gà thứ mấy.

Lúc này Tình Kiếm mới nhìn sang Lâm Nương.

"Yo ! Bang chủ ! Đồ ăn ở đây ngon lắm nè !"

Hự.

Đành vậy.

"Vâng, em đến ngay." Lâm Nương "giả bộ" cười mà đáp lời Tình Kiếm, mặc cho gân máu cô muốn nổi lên rồi.

Tuấn Anh sững giờ với giọng nói nhẹ nhàng của Lâm Nương.

Chàng trai kia là ai?

Hắn vừa nhìn vào Tình Kiếm thì.

Đã thấy tên đó uốn éo như bị trúng gió.

"Oẹ. Lạy. Đừng xưng hô như thế. Gớm c·hết được."

Bình tĩnh.

"Tự dưng lại yểu điệu thục nữ như vậy, cô sao vậy ?"

Bình tĩnh...

"Ăn cái đùi gà hạ hỏa này. ngon lắ- !!!!"

Tình Kiếm.

Đứng yên như tượng.

Gương mặt của Lâm Nương lúc này, còn đáng sợ hơn Hư Ảnh Nhập Ma.

Nuốt nước bọt.

Nhìn thấy Anh Tuấn sau lưng nàng.

Hiểu tình hình.

Nhẹ nhàng mà Tình Kiếm bước đến, tay choàng quá eo cô, nhẹ nhàng đẩy cô sát lại gần mình.

"Ăn nào, bảo bối, sáng giờ em chưa ăn gì làm anh lo lắm đây."

Giọng chậm rãi.

Hai chữ bảo bối nhẹ nhàng ngọt xớt.

Con mẹ nó ? Có phải Tình Kiếm đòi chơi cả mẹ Boss đây không ?

Cử chỉ của hắn nhẹ nhàng mà tình vô cùng.

Một tay còn nhẹ nhàng cầm túi xách cho nàng dễ ăn uống.

Rất hiểu nhiệm vụ.

Thêm gương mặt lãng tử khiến tên khốn Tình Kiếm lúc này quả thực như từ trong truyền hình bước ra.

Lâm Nương có chút đỏ mặt.

Hai mươi mấy tuổi đầu lần đầu có người gọi nàng bảo bối.

Thật sự chỉ cần thay miệng tên khốn này, mọi thứ đều được giải quyết.