Game Mới Cập Nhật, Ta Đem Sư Phụ Đi Gặp Người Yêu Cũ !?

Chương 120: Cáo Hóa Dòng Nước



Chương 120: Cáo Hóa Dòng Nước

Cáo nhỏ chạy tới khu vực sinh sống của các Thủy Hồ.

"Hơ."

Không một ai.

Không có một ai.

Thay vì cảnh tượng xác c·hết la liệt.

Hoàn toàn không có một ai.

Nó vẫn thấy được v·ết m·áu khắp nơi.

Nhưng không thấy t·hi t·hể.

Cáo nhỏ chạy khắp nơi quanh làng để tìm kiếm.

Nhưng không thấy một ai cả.

"Ba..."

"Mẹ..."

"Mọi người đâu rồi !?"

.

.

.

Đôi mắt của Tuyết Nguyệt đã rưng rưng.

Từng đợt cảm xúc của chú cáo nhỏ kia đang tràn vào nó.

Tâm lý yếu, kỳ thực lúc này đã gục ngã.

Đây là thứ mà thực tế ảo có thể làm sao...?

Những cảm xúc đang tràn vào tâm trí này...

Tại sao ?

.

.

.

"Hức hức..."

Cáo nhỏ gục xuống giữa nơi trước đây là làng chài.

Nó khóc sướt mướt.

Nó khóc mãi không ngừng.

.

.

.

Bộp.

Bộp.

Tiếng bước chân.

Cáo nhỏ giật mình.

Mọi thứ tối đen.

Trời đã khuya rồi sao.

Nó gầm gừ.

Lần đầu tiên nó giương nanh kể từ khi nó được sinh ra.

Giận dữ.

Căm hận.

Mùi của người lạ.

Có phải kẻ bắt đi ba mẹ không ?

Tiếng gầm gừ đầy đe dọa, quá đỗi tương phản so với thân hình nhỏ bé của chú cáo con.

"Ta tới muộn rồi sao."

Hơ ?

Giọng nói này.

Một nữ nhân.

Khịt khịt.

Nó dùng mũi cáo để ngửi thử.



Mùi hương nhẹ nhàng.

Rất thơm.

Không có mùi của Thủy Hồ.

Không phải là kẻ bắt ba mẹ.

Đến lúc này nó mới dịu đi đôi chút.

Mặt nó rũ xuống mặt đất.

Bộp bộp.

Một bàn tay xoa đầu nó.

Xong rồi vuốt ve bộ lông lấm lem của nó.

"Xin lỗi cáo con. Là tại ta đến trễ."

Bàn tay ấm áp kia bế nó lên.

"Ơ..."

Nó cảm nhận được nỗi buồn từ người này.

"Thật tội nghiệp."

.

.

.

"Ngươi bị mù rồi sao?"

.

.

.

"Ha...!!!"

Ngộp thở.

Tuyết Nguyệt ngộp thở mà thoát khỏi ký ức của Thiên Vỹ Yêu Vương.

Mà đó có phải là ký ức của Thiên Vỹ Yêu Vương không !?

Chú cáo trong ký ức mà ngọc bội mang lại bị mù.

Nhưng giọng nói khi nãy.

Không sai vào đâu được.

Nàng đã nghe giọng nói đó hát tại quảng trường rồi.

Chính là Hắc Y Thiên Ma.

.

.

.

"Bé con tên gì?"

"..."

"Cha mẹ tên gì?"

"..."

"..."

Hắc Y Thiên Ma im lặng.

Thủy Hồ Tộc là loài yêu thú có linh trí rất cao.

Nhất định ở tuổi này đã có thể nói được rõ ràng.

Nhưng chú cáo này nửa chữ cũng không nói.

Dùng năng lực của mình dò xét, thanh quản của chú cáo vẫn ổn.

Không phải bị câm.

Hẳn là do chấn động quá lớn mà không thể nói năng gì.

Đôi mắt hồ ly kia...

Thủy Hồ Tộc có cấu tạo rất khác thường.

Bởi vì điều đó mà chúng có thể hóa thành dòng nước.

Nhưng cũng vì thế mà nhiều thứ tưởng như bình thường, có thể tổn hại cho chúng.

Bị phơi nắng quá lâu có thể gây thương tổn vĩnh viễn cơ thể chúng.



Chúng rất mẫn cảm với một số trái cây, gần như cực độc..

Nhưng tồi tệ và dễ xảy ra nhất là...

Khóc quá nhiều.

Đôi mắt của Thủy Hồ nếu khóc quá nhiều.

Sẽ khiến nước trong cơ thể mất nhiều hơn hẳn so với con người.

Nhiều đến mất hai con mắt khô quéo.

Sau đó bị não bộ nhận ra mà đào thải.

Dẫn đến mù vĩnh viễn.

Hắc Y Thiên Ma nghĩ mà chạnh lòng.

Chỉ là một đứa bé... lại gặp phải chuyện bi thảm đến mức này.

Khóc đến mù mắt.

Hắc Y Thiên Ma lại xoa đầu nó.

Vuốt vuốt bộ lông của nó như trấn an.

"Bé con đừng lo. Trước hết ta sẽ chữa mắt cho bé con."

"Sau đó ngươi muốn làm gì, ta đều sẽ giúp ngươi."

.

.

.

Thần thức trở lại.

Lúc này Tuyết Nguyệt bừng tỉnh vì tiếng thông báo.

【Hóa Thủy Lưu - Thủy Hồ Tộc】

【Một chú cáo hóa thành dòng nước, trôi về biển hồ.】

【Nội tại: Tăng 10% né tránh trong môi trường biển.】

【Kích hoạt: Hóa thành nước tránh khỏi sát thương, miễn nhiễm sát thương trong vòng 5 giây. Nếu sử dụng khi đang trong môi trường nước, thời gian miễn nhiễm tăng gấp đôi.】

【Khi kích hoạt có thể di chuyển qua các khe hở.】

Kỹ năng cuối cùng cũng mở khóa.

Với mỗi đoạn ký ức, một kỹ năng lại mở khóa cho cô.

Nhưng lúc này cảm xúc của Tuyết Nguyệt rất hỗn tạp.

Cô vẫn đang lơ lửng giữa Mật Thất đầy nước.

Ngọc bội vẫn không ngừng phát sáng.

.

.

.

Hắc Y Thiên Ma đang ở đại điện của mình.

Đang uống một bầu tiên tửu, gương mặt đã ửng đỏ như say.

Nàng đang nghĩ về quá khứ.

Cuộc gặp gỡ với Như Ngọc hôm nay làm nhiều cái quá khứ tràn về với nàn.

Nàng nhớ về chú cáo bé con đó.

Nàng nhớ về lúc nàng ở bên cạnh An Tuyết tại Thu Vũ Thành.

Kể cho chàng nghe về Như Ngọc.

"Anh biết không."

"Con bé đó."

"Ngay khi em trao cho nó ánh sáng, để đôi mắt của nó có thể nhìn thấy lại."

"Ngay lập tức nó muốn đi tìm ba mẹ."

"Lúc ấy em rất chạnh lòng."

"Năm đó, Yêu Tộc đại loạn."

"Thần Hổ, tồn tại mạnh nhất thế gian lúc đó, muốn con người và yêu tộc chung sống trong hòa bình."

"Ngờ đâu ý muốn đó gây nên đại loạn, khiến vô số yêu tộc p·hản đ·ộng."

"Chúng căm ghét loài người, càng ghét bỏ những yêu tộc kết thân với loài người."

"Nhưng sức mạnh của Thần Hổ quá mạnh, có thể tạo nên băng giá vĩnh cửu chỉ với một tiếng gầm."

"Để đối đầu với Thần Hổ, lũ cầm thú đấy tìm g·iết Thủy Hồ."

"Lông của Thủy Hồ không chỉ kháng nước, mặc vào còn gần như chống lại hoàn toàn nhiệt độ tuyệt đối mà Thần Hổ tạo nên."



"Truyền thuyết xưa kể rằng khi còn trẻ Thần Hổ nợ Thủy Hồ Tộc một ân tình, nên ban phước cho bộ lông của Thủy Hồ Tộc khả năng kháng được cả sức mạnh cấp thần như vậy."

"Ngờ đâu đó lại là họa diệt tộc."

"Lũ yêu tộc muốn hạ bệ Thần Hổ đi lùng g·iết Thủy Hồ."

"Lúc đấy ta là bạn của Thần Hổ, nghe được tin ấy liền truy theo dấu vết đến ngăn chặn."

"Nhưng khi đến, cả một làng chài kia đã tan hoang."

"Toàn bộ Thủy Hồ đã b·ị b·ắt đi."

Hắc Y Thiên Ma lúc đó quả thực quá đau buồn.

"Thủy Hồ Tộc có phong tục dâng cho Thủy Hồ Lão Tổ một con cá trước khi ra biển."

"Chúng biết để Thủy Hồ gần biển thì không tài nào bắt được."

"Nên đặt một con cá tại tượng Thủy Hồ Lão Tổ, đánh lừa Thủy Hồ rằng sẽ có sóng to gió lớn. Để cả tộc ở yên một nơi."

"Sau đó bắt gọn."

Hắc Y Thiên Ma thở dài.

"Lúc con bé muốn đi tìm cha mẹ nó."

"Ta làm sao nói được sau khi đem nó về, ta lần theo dấu vết."

"Thấy được cha mẹ nó."

"Chỉ còn là hai bộ lông thú mà bọn khốn kia mặc trên người."

.

.

.

Nhiều năm sau, Như Ngọc cùng Hắc Y Thiên Ma tìm đến một trại nuôi nhốt Thủy Hồ.

Lúc ấy, chú cáo con ngày nào tên là Như Ngọc, đã được Hắc Y Thiên Ma ban cho tất cả.

Đôi mắt có thể nhìn thấy quá khứ tương lai.

Năng lực có thể báo thù.

Giải cứu đồng tộc.

Khoảnh khắc nàng đến trại nuôi nhốt ấy.

Nàng chỉ có thể khóc bởi những gì đang diễn ra.

Hàng trăm bộ lông Thủy Hồ phơi đầy ra trước nắng.

Nhiều cáo con bị g·iết từ rất sớm để lấy làm găng tay, túi nhỏ.

Thủy Hồ bị giam trong những chiếc lồng nhỏ, đầy bệnh tật ghẻ lở.

Thậm chí vì lông Thủy Hồ kháng nước, khó nhuộm.

Chúng ép Thủy Hồ ăn độc dược từ bé, để thay đổi màu lông.

Bọn chúng còn tiêm độc dược, ép Thủy Hồ sinh sản trái với tự nhiên.

Đến lúc lớn lên những con Thủy Hồ đấy cơ thể bị hủy hoại nặng nề, thật sự chỉ có thể cầm hơi chờ ngày c·hết.

Lửa giận trong Như Ngọc hôm ấy như bùng nổ.

Nàng g·iết sạch lũ khốn đó.

Nhưng không đủ.

Mãi không đủ.

Chân dạng Thủy Hồ lộ ra.

Như Ngọc hóa thành một con cáo khổng lồ.

Hình ảnh lúc đó, Hắc Y Thiên Ma không thể tin vào mắt mình.

Một con Yêu Hồ to như quả núi.

Một đuôi... Hai đuôi...

Không...

Cái gì thế này.

Vô số đuôi che lấp bầu trời.

Phải đến cả ngàn.

Cơn giận dữ kia đã khiến Như Ngọc tiến hóa.

Đột phá.

Vô số Yêu Tộc lúc ấy nhìn thấy hình ảnh kia mà quỳ lạy.

Lúc đó, nàng chính là tồn tại mạnh nhất Yêu Tộc.

Cáo Ngàn Đuôi Che Cả Bầu Trời.

Thiên Vỹ Yêu Hồ.