Game Mới Cập Nhật, Ta Đem Sư Phụ Đi Gặp Người Yêu Cũ !?

Chương 136: Ăn Không Sợ Béo



Chương 136: Ăn Không Sợ Béo

"Ông chủ, thêm một tô!!!"

"Có ngay có ngay!"

Kê Vương đang liên tục nấu mì cay cho một chú hồ ly đói ăn trước sự trầm trồ của vô số người chơi.

"Chức nghiệp có thú nuôi sao? để cho pet ăn thay mình, làm vậy cũng được à?"

"Lợi hại, bug vậy cũng tìm ra ! Đại Bàng Chủ đâu ! Mau ra ăn mì cay!"

"Con hồ ly này nó ăn tới tô thứ 50 rồi...!"

"Mẹ ơi...! Một tô trong vòng.... 5 giây !"

Vô số tiếng xì xào xung quanh chú hồ ly tí hon với cái dạ dày không đáy.

"Vị đại nhân này, ăn ít một chút được không, mỗi một tô sau tô đầu tiên đều là nguyên bảo đó." Vô Nhất tay ôm đầu mà đau khổ.

Trò chơi có chức năng cho người chơi "ăn bù" tô mì cay này để được thưởng, tuy nhiên phải tốn tiền nạp, tức nguyên bảo.

Không quá mắc, nhưng với cái bụng không đáy của Thiên Vỹ Yêu Vương, tiền trong túi quả thực là vơi đi từng giây.

"Hứ ! Ngươi còn dám tiếc với ta sao? Lâu lắm rồi mới có cơ hội tới đây ăn mì cay, ta phải ăn cho thật đã."

Vô Nhất thở dài.

Vị giác trong trò chơi được thiết lập khá giống đời thực.

Món ăn của Kê Vương này tuyệt đối cũng rất ngon, nhưng có điều nó cay vô đối.

Cảm giác như ăn samyang cấp độ cuối vậy.

Thôi đã lỡ rồi...

"Ông chủ, Mì cay Mandu Cá Viên nhé!"

"Có ngay có ngay!"

.

.

.

"Đông quá..."

Tuyết Nguyệt đang ở tại cổng dịch chuyển của Thiên Vỹ Thành.

Thật sự là dù vẫn còn đường đi, nhưng rất khó thấy được trước mặt có gì.

Số người quanh đây nhiều không đếm xuể.

"Vô Nhất bảo là đang ở tiệm mì cay Kê Vương... Ở đâu nhỉ?"

Bất chợt, có tiếng động ồn ào lấn át cả con phố đang đầy ồn ào này.

"Ông chủ ! Thêm một tô ! ! !"

Giọng nói này...

Là sư phụ ?

Tuyết Nguyệt ngay lập tức chạy đến chỗ phát ra tiếng động.

"Cái gì thế này."

Số tô mì cay đã xếp mười mấy chồng cao chót vót.

Đám đông người xem lúc này chỉ ở đây để hóng chuyện, xem con hồ ly này càn quét bàn ăn, chứ họ thực sự ăn không kịp.



Bên cạnh chú hồ ly nhỏ xinh là một Vô Nhất bỏ nửa tô vì chịu không nổi cái vị cay khủng bố này.

"Sư phụ... Người làm gì vậy?"

Thiên Vỹ Yêu Vương nghe thấy giọng nói của Tuyết Nguyệt, tai vểnh lên mà quay đầu lại.

Miệng còn dính đầy nước dùng.

"Tuyết Nguyệt ! Đến đúng lúc lắm ! Mau lại đây ăn !"

"Ơ...!?"

Nàng nhìn quán ăn này.

Là Tiệm Mì Cay Kê Vương.

Một sự kiện lần này.

Ra là vậy.

"A... Thôi... Con không ăn đâu... Béo lắm...!"

Con gái vẫn rất quan trọng cân nặng.

Dù nàng rất giỏi ăn cay, nhưng thường xuyên nhịn ăn vì sợ vấn đề cân nặng.

"Cô nói cái gì vậy?" Vô Nhất đầu đang gục tại bàn quay sang hỏi.

"Hả? Thì... ăn đồ ăn sẽ béo."

Hả ?

Cô tính để tôi phải ăn cay chịu trận một mình à?

Tìm lý do tốt hơn đi.

Vô Nhất thực sự nghĩ Tuyết Nguyệt viện cớ để tránh phải ăn cay.

Còn Tuyết Nguyệt, thực sự là sợ béo.

"Ăn trong thực tế ảo làm thế nào mà béo được?"

Vô Nhất làm quả mặt không thể khó chịu hơn mà nhìn cô.

Ăn trong thực tế ảo làm thế nào mà béo được

Trong thực tế ảo làm thế nào mà béo được

Thực tế ảo làm thế nào mà béo được...

Giọng nói văng vẳng trong đầu Tuyết Nguyệt.

"Ờ nhỉ?"

Thiên Vỹ Yêu Vương nhìn Tuyết Nguyệt, có chút đổ mồ hôi.

"Có cần ta hun trán nó không? Sao trông nó như ngươi vài tiếng trước vậy?"

"Không, cô ta chỉ là đang lãnh ngộ đại đạo thôi." Vô Nhất nhe răng cười.

"Ông..."

"ÔNG CHỦ ! CHO TÔI 30 TÔ MÌ CAY !!! TÍNH TIỀN CHO VÔ NHẤT !"

Tính tiền cho Vô Nhất.

Nụ cười đã tắt.

Vô Nhất đơ luôn rồi.

"TRỜI MÁ !?" Đám đông tất cả cùng kinh ngạc.



"Cuối cùng... Một đối thủ xứng tầm ! Trận chiến của chúng ta sẽ trở thành huyền thoại !!!"

Thiên Vỹ Yêu Vương giơ ngón cái lên mà khen thưởng cho Tuyết Nguyệt.

"Ông chủ, lấy tôi mandu, cá viên, thanh cua, đậu hủ phô mai, chả surimi, mười lăm loại xiên bẩn, bánh bao nhím,.... LẤY HẾT ĐI !"

"Hehehehehe Ăn uống healthy bao nhiêu năm, hôm nay bổn cô nương đại khai sát giới !!!"

"Có ngay có ngay ! Vinh dự của ta !" Kê Vương đang nấu hết năng suất.

"Cái *** má ? Thiệt ?"

Vô Nhất thẩn thờ nhìn hai người họ bú mì cay hơn bú đá.

"Giỏi lắm Tuyết Nguyệt ! Thế mới đáng làm đệ tử của ta chứ !"

"Chư.. pụ... qá.... khen!!!" Mồm của Tuyết Nguyệt đang đầy đồ ăn.

Ôi mẹ ơi...

Mỗi người chơi có một thanh gọi là "độ no"

Bình thường thì ko phải quan tâm nó, bú thuốc nó cũng hồi.

Tuy nhiên nếu thanh độ no đầy thì hiệu lực của vật phẩm các thứ sẽ bị vô hiệu.

Độ no của Tuyết Nguyệt đã max thanh từ đời nào.

Tuy nhiên nàng vẫn liên tục đổ thêm mì vào miệng.

Thật sự tốc độ bú mì đã sắp bắt kịp Thiên Vỹ Yêu Vương.

Rầm.

Kê Vương đập xuống bàn trước mặt Vô Nhất một đống thẻ.

"Các phần ăn đều do ngươi trả, nên vé thưởng đều là của ngươi. Đây là 100 vé, chờ bọn họ ăn thêm, ta sẽ đưa thêm."

Ủa khoan ?

Phi vụ này không tệ nha ?

"ĂN NHIỀU VÀO ! HAI NGƯỜI ! HÔM NAY HAI NGƯỜI KHÔNG ĂN SẬP TIỆM KÊ VƯƠNG TÔI KHÔNG CHO HAI NGƯỜI VỀ !"

"NGƯƠI YÊN TÂM!" Cả Tuyết Nguyệt và Thiên Vỹ Yêu Vương đều vô cùng khoái chí.

Hơ ?

Những người chơi khác dường như nhận ra điều gì.

Miễn là chịu trả nguyên bảo, thì có thể được thêm vé ?

Vậy thì Ngọc Bội Kê Vương nhất định là của chúng ta rồi ?

"Ông chủ ! Cho tôi 5 tô !"

"Tôi 10 tô ! Đủ gacha !"

"Tôi 100 tô !"

Kê Vương nhìn đống đơn hàng, chỉ nhe răng cười và bật lửa lớn hơn.

"Có ngay có ngay !!!"

Cửa tiệm mì cay thần kỳ không biết làm cách nào bán hết được cho ngần đó người, hôm ấy bán nhiều tới kinh thiên động địa.

"Bọn họ không biết hả?" Thiên Vỹ Yêu Vương quay sang nhìn đám ngươi đang điên cuồng mua mì cay.



"Hả? Biết gì cơ?" Vô Nhất lấy khăn chùi miệng cho Thiên Vỹ Yêu Vương, cái má phồng đầy mì cay của nàng nảy nảy.

"Ngươi phải ăn hết tô mì cay thì mới được vé mà?"

"Ờ nhỉ?"

Đám người kia... Sắp tán gia bại sản rồi.

.

.

.

Đậu Hủ Kho và Minh Quang đang ở Thiên Vỹ Thành.

Họ chưa rời trò chơi.

"Phải công nhận, không khí nơi đây nhộn nhịp thật đấy." Minh Quang cảm thán.

"Vâng, có phần còn hơn cả Thu Vũ Thành. Các NPC đều trông rất vui vẻ, thật hiếm thấy."

Minh Quang nhìn quanh Thiên Vỹ Thành.

Không có người ăn xin, nhà nào trông có vẻ khổ cực không có miếng ăn.

Khác xa so với những nơi như Đế Quốc hay Thánh Quốc.

Mà cũng không phải là một vỏ bọc.

Tương lai của Thiên Vỹ Thành do hệ thống Cosminsto tiên đoán, kỳ thực là phồn vinh vô cùng.

Nếu không vì t·hảm h·ọa tại Lễ Hội Yêu Ma, nơi đây sau khi Ma Đạo được lập nên đã trở thành Thủ Đô của thế giới.

Thiên Vỹ Yêu Vương... Cô làm thế nào vậy ?

Minh Quang bước đến quảng trường.

Một bức tượng Hồ Ly khổng lồ với vô số chiếc đuôi làm bằng Yêu Thạch.

Yêu Tộc có truyền thống tạc nên tượng của Thống Lĩnh Vạn Yêu bằng yêu thạch.

Kích cỡ của bức tượng sẽ dựa theo độ tôn sùng của người dân đối với người đó.

Bởi lẽ bức tượng này chính là "sinh mệnh dự phòng" mà Thống Lĩnh Vạn Yêu có thể hấp thụ bất kỳ lúc nào họ muốn.

Lượng yêu thạch này chính là cống hiến của tất cả người dân tôn sùng vị thống lĩnh đó.

Minh Quang càng nhìn càng không thể tin được.

Vì kích cỡ tượng quá to mà phần Hồ Ly được làm nhỏ vừa đủ ô vuông để tượng của quảng trường.

Nhưng.

Những chiếc đuôi.

Vô số chiếc đuôi duỗi ra chạy đi khắp các ngóc ngách của Thiên Vỹ Thành.

Những chiếc đuôi được dùng để đánh dấu tên đường phố.

Lượng yêu thạch dân chúng đóng góp tôn thờ Thiên Vỹ Yêu Vương bằng rất nhiều Yêu Vương đời trước cộng lại.

Trừ Thần Hổ ra, gần như không có Thống Lĩnh Vạn Yêu nào so sánh được với nàng.

Không.

Lượng yêu thạch này còn nhiều hơn Thần Hổ.

Phải được người dân tôn kính tới mức nào mới đạt được mức độ này ?

Thiên Vỹ Yêu Vương...

Cô làm thế nào vậy.

---

Giáng sinh vui vẻ !