"Chúng ta đi tới đâu đây ?" Vô Nhất đang lựa chọn địa điểm dịch chuyển.
"Rừng U Oán." Thiên Vỹ Yêu Vương thong thả nói.
Vô Nhất cứ vậy mà làm theo, đem cả bọn dịch chuyển tới Rừng U Oán.
"Bây giờ chúng ta cứ ở đây một lúc là được, cũng không lâu đâu."
Chú hồ ly cứ vậy mà nhảy xuống mặt đất, cuộn một cục mà nằm.
"Ừm... Được."
Rừng U Oán không phải là khu vực khó khăn gì cho Vô Nhất và Tuyết Nguyệt, nên họ cũng không lo lắng mấy.
Quái ở đây thấp nhất là khoản 30, cao nhất là 59.
Không có gì đáng ngại.
Ô nhìn kìa, một con Thỏ Hai Màu, cáp 39
Đã bị tiêu diệt.
Ô nhìn kìa, một con Sói Lang Bạt, cấp 59.
Đã bị tiêu diệt.
Không có gì đáng ngại.
.
.
.
"Trong lúc chờ, để ta tiếp tục kể cho hai người mấy thứ linh tinh nhé."
Cả hai người đều không thấy vấn đề gì.
Vô Nhất cứ vậy ngồi xếp bằng xuống đất lắng nghe.
"Có tò mò gì không nào?"
Tuyết Nguyệt giơ tay.
"Đôi mắt cúa sư phụ... Từ đâu mà có vậy ?"
"Một câu hỏi hợp lý và thú vị." Thiên Vỹ Yêu Vương khoanh tay gật gù.
"Được ! Sư phụ sẽ kể bằng một đoạn hồi ức !"
Hả?
.
.
.
Không biết đã bao nhiêu năm trước đây.
Khi mà Hắc Y Thiên Ma đã nuôi dưỡng chú hồ ly mù kia tại Hắc Y Hội.
Mặc cho việc đôi mắt kia đã mù lòa, chú hồ ly bé nhỏ đó vẫn không ngừng tu luyện..
Thậm chí là còn cố gắng gấp nhiều lần những thành viên khác.
Trừ khi ngủ th·iếp đi vì mệt, mỗi khi thức thì ai trong Hắc Y Hội cũng thấy chú hồ ly kia đang luyện tập.
Không với Hắc Y Thiên Ma thì những thành viên khác, không có ai thì một mình.
Tới nỗi thời gian đó, Nhất Thế có một biệt danh cho một trong những sát thủ đáng sợ nhất Hắc Y Hội.
Vô Nhãn.
Không ai biết hắn khi nào đến, lúc nào đi. Rất nhiều phòng bị nghiêm ngặt của Đế Quốc và Thánh Quốc hay các ngọn núi phương Đông đều không thoát khỏi lưỡi dao của Vô Nhãn.
Lúc ấy có một câu nói của tầng lớp thượng lưu dành cho nhau.
Hại người không cần tay, g·iết người không cần mắt.
Hại mình không cần phải trực tiếp dùng tay.
Kẻ g·iết mình không nhất thiết phải thấy mình.
Vốn dĩ câu này ban đầu là để nói hai nhân vật nổi tiếng thời đấy, Tổng Lãnh Đế Quốc Mạc Đông và Vô Nhãn
Nhưng sau này thành một câu nói chỉ việc người khác hại mình không cần thiết phải đường đường chính chính làm.
Vô Nhãn lúc đấy tất nhiên là Thiên Vỹ Yêu Vương.
Mọi vụ á·m s·át đều gần như không hình, không bóng.
Một sát thủ có thể hóa thành động vật tránh đi ánh mắt người đời, len lỏi từ những khe hở nhỏ nhất để xâm nhập những nơi được phòng bị tuyệt đối nhất.
Làm sao có ai hay biết?
Nhưng hôm ấy, tại biệt viện của Võ Đang.
Có một lão quái vật phải bị tiêu diệt.
Hắc Y Thiên Ma tất nhiên là cử Vô Nhãn đi.
Thế nhưng lúc Vô Nhãn tiến vào, chỉ thấy ông đang chờ mình sẵn.
Nhâm nhi món ăn mì chay.
Còn để sẵn hai tách trà cho ông và cô.
Lão cố tình dùng đũa gõ gõ chén trà mời cô.
Vô Nhãn tất nhiên là ban đầu vô cùng phòng bị.
Cho đến khi cô cảm nhận được khí tức kỳ lạ từ ông ta.
Không hiểu sao, dẫu đôi mắt không còn thấy gì, nhưng cô lại thấy rất rõ một thứ trong bóng tối vô tận.
Đôi mắt Thời Gian Song Nhãn.
Thật đẹp.
Ông lão kia uống một ngụm trà, như giải đi cái khô khan của món mì xào ông vừa ăn.
"Khà. Chào mừng Thiên Vỹ Yêu Vương !"
Vô Nhãn lúc đó ngây người.
"Ngươi nhận nhầm người rồi."
Ông đặt tách trà xuống bàn mà mỉm cười.
"Không, chỉ là nhận sớm thôi."
"Tương lai của cô rất thú vị."
"Lão đây làm sao ngờ người sắp g·iết mình lại là Thống Lĩnh Vạn Yêu cơ chứ."
"Ta không phải..." Vô Nhãn lúc ấy kỳ thực vô cùng bối rối.
"Chưa phải." Ông lão kia cắt ngang.
Ông đứng dậy, bắt đầu tiến lại gần Vô Nhãn.
Theo bản năng mà cô rút v·ũ k·hí ra sẵn sàng chiến đấu.
Một bước, lại một bước.
Thêm một bước nữa sẽ vào tầm của lưỡi dao trên tay, cổ ông ta lập tức sẽ bị cắt đứt.
Thế nhưng ông không bước tiếp nữa.
"Không cần nóng vội, đêm nay lão đây là sống không qua khỏi."
"Chỉ mong cô mang ta gặp Hắc Y Thiên Ma. Ngay sau đó, đôi mắt này sẽ thuộc về cô."
Vô Nhãn im lặng.
Yêu cầu á·m s·át này là trực tiếp từ Hắc Y Thiên Ma.
Tỷ tỷ có dặn, trừ tha c·hết, hãy đáp ứng yêu cầu mà Vô Nhãn cho là phù hợp cho ông ta.
Vô Nhãn đành phải gật đầu làm theo.
.
.
.
"Sau đó khi đến đại điện của Hắc Y Thiên Ma, lão ta..."
Rào rạt.
Một bụi cây gần đó rung động.
Lại một con sói nữa à?
Rào rạt.
Rào rạt
Rầm.
Rầm rầm !
Ơ khoan...
Bụi cây kia bỗng dưng bị xé toạt.
Dưới mặt đất vỡ nứt.
Trồi lên một ụ đất khổng lồ.
Sau đó chúng đều vỡ nứt, trồi lên một con quái vật khổng lồ.
Vô Nhất và Tuyết Nguyệt đều trợn to mắt mà nhìn.
Chỉ có Thiên Vỹ Yêu Vương là vô cùng bình thản.
"À. Tới rồi à."
Tuyết Nguyệt hoảng sợ, đã chuẩn bị tung kỹ năng theo bản năng thì bị Vô Nhất chụp tay lại.
"Bình tĩnh, cô mà đánh là kéo cừu hận đấy."
Nơi đáng lẽ là đôi mắt mọc ra hai bông hồng to lớn màu trà xanh.
Bộ lông tầng tầng lớp tớp từ vô số lá cây.
Hai bàn chân sau được làm từ chất liệu như gỗ, trong khi hai bàn chân trước vẫn là của một con hú hoang.
Bộ lông màu xanh nhạt, nhẹ hơn hai bông hồng ngay mắt một tông.
Trông nó vô cùng bình thản, răng nanh cũng chưa hề nhe ra.
To bằng một dãy nhà.
Dòng chữ phía trên đầu nó đã nói rõ thân phận của con sói này.
【Lv699 Sâm Địa Lang Yêu】
Mẹ ơi.
Thảo nào trên diễn đàn nhiều người than khóc tới vậy.
Gặp mặt đồng nghĩa với c·ái c·hết.
Cấp 699.
Tại sao lại thả một con Boss Dã Ngoại với cấp độ này đi loanh quanh vậy ?
"Yo, Sâm Sâm, lâu rồi không gặp !"
Thiên Vỹ Yêu Vương vui vẻ đưa tay chào.
Tiếng nói của con sói kia vang rất to.
Giọng nói rất trầm.
"Như Ngọc... Lâu rồi không gặp."
Thiên Vỹ Yêu Vương vui vẻ nhảy phóc đến trước mặt Sâm Địa Lang Yêu.
"Ta cần vào vườn hoa của ngươi."
Sâm Địa Lang Yêu như ưng thuận, cúi thấp người xuống.
Để đầu chạm mặt đất.
Sau đó miệng dần dần mở ra.
Khác với cảnh tượng ghê rợn người bình thường sẽ nghĩ của một cái miệng đỏ họn ghê rợn đầy máu thịt.
Chiếc lưỡi bằng gỗ uốn dần thành bậc thang.
Mang theo hoa văn vô số bông hoa mà Vô Nhất và Tuyết Nguyệt chưa thấy bao giờ được khắc trên đó.
Chỉ một lúc trước, chiếc lưỡi như sinh vật sống.
Giờ đây nó đứng yên, vững chắc như thể đó giờ nó đã luôn như vậy.
Không dẫn họ vào trong họng nó, mà dẫn họ đến một cánh cổng trên vòm hộng, nếu đi theo thì vị trí đáng lẽ là bộ não của nó.
Thậm chị hàm dưới cũng chuyển hóa thành hai vườn dây leo.
Hàm trên hóa thành nhiều chậu đầy ắp những bông hoa đủ màu sắc.
"Hai ngươi còn chờ gì nữa, đi theo ta !"
"Chúng ta sẽ đến Vườn Hoa Của Sói !"
Cả Vô Nhất và Tuyết Nguyệt nhìn nhau có chút e ngại.
Trong khi Thiên Vỹ Yêu Vương đã nhảy phóc lên bật thang đầu tiên, trực tiếp hóa thành hình dạng người.
Nhưng cuối cùng cũng quyết định bước lên chiếc cầu thang kia.
【Người chơi Vô Nhất và Tuyết Nguyệt đã khám phá ra khu vực mới.】