Chương 146: Nhìn Vực Sâu, Vực Sâu Sẽ Nhìn Lại."Người bản địa từ đầu không nhận biết được pháp tắc, nên phải giảng và đi theo từ con đường biến đổi cho đến phá hủy.""Người phương xa từ lúc nhận biết được pháp tắc không hề hay biết gì về biến đổi, sẽ chỉ biết lập tức phá hủy nó.""Bài toán lĩnh ngộ pháp tắc là bài toán về việc ngươi nhận thức nó như thế nào.""Bước biến đổi chính là để ngươi dễ tiếp nhận việc phá hủy hơn thôi.""Ngay từ đầu ngươi đã nhận thức được pháp tắc, thì đem hết thảy phá hủy hết đi."Thiên Vỹ Yêu Vương phần nào hiểu được.Như một đứa trẻ bình thường, khi học thứ gì đó, nó sẽ phải học từ cái căn bản từ người thầy của mình.Nhưng với một thiên tài, chúng đã tự hiểu được căn bản. Nên người thầy sẽ trực tiếp dạy chúng những thứ nâng cao.Dạy người khác cách nhận biết pháp tắc thì phải cho họ đi qua Biến đổi.Dạy kẻ tự mình nhận biết được pháp tắc thì chỉ việc đem hắn đến tận cùng."1 Tiếng.""Đó là thời gian giới hạn mà ta đã bảo em và Sâm Sâm đặt ra cho Yêu Vực.""Một phần là do nước của nơi đó sẽ khiến người ta dần dần trở nên hỗn loạn trong tâm trí.""Một phần là vì bởi lẽ nhận thức của con người rất dễ bị mắc kẹt.""Ai đó nói với ngươi một thứ gì đó, dù không phải sự thật, nhưng đó là thông tin đầu tiên ngươi được biết.""Để nó quá lâu, ngươi sẽ mắc kẹt với niềm tin đó là sự thật. Vô cùng khó bị phá vỡ.""Dù bị phá vỡ rồi, ngươi vẫn sẽ cảm thấy nó không đúng.""Vì vậy, không được để người lĩnh ngộ trong môi trường đó quá lâu.""...Cũng là lý do ta thường cho yêu tộc biết về pháp tắc."Nhận thức của Yêu Tộc thường sẽ lệch với lẽ thường của thế giới đi đôi chút.Tộc Thủy Hồ coi việc một động vật trên cạn thở được dưới nước là điều bình thường.Sâm Địa Lang Yêu coi việc không có mắt là bình thường.Rất ít, rất nhỏ thôi... Một chút nhận thức bị lệch đi với pháp tắc của thế giới.Nó sẽ là mở đầu cho việc nhận biết pháp tắc.Thiên Vỹ Yêu Vương hiểu được."Tỷ tỷ càng nói, càng khiến em có lòng tin vào tên Vô Nhất đấy đó.""Xem kìa, ta vừa mới thay đổi nhận thức của em đó." Hắc Y Thiên Ma cười lớn."Lợi hại, dùng lời nói cũng thay đổi được pháp tắc !" Thiên Vỹ Yêu Vương cứ vậy đùa theo.Hắc Y Thiên Ma bắt đầu bước đi về ngai vàng."Thế nên.""Tên ngốc đó chắc chắn sẽ lại làm điều không tưởng thôi."..."Ra là vậy."Ha ha....Ha ha ha ha.....!Ha ha ha ha ha...!Nội tâm Vô Nhất đang là một khối r·ối l·oạn.Có thứ gì đó trong tâm trí hắn, vừa bị đứt đi...."Hắn nhất định sẽ cảm thấy mình không hiểu gì cả.""Bởi vốn dĩ, kẻ điên mới hiểu được pháp tắc."Tuyệt vọng chính là quá trình.Hắc Y Thiên Ma đều đã biết trước cảm xúc mà Vô Nhất phải trải qua.Vì chính nàng khi lĩnh ngộ pháp tắc cũng là như vậy.Thiên Vỹ Yêu Vương, Sâm Địa Lang Yêu.Kiếm Tiên.Tất cả bọn họ đều phải tuyệt vọng trước.Trong khoảnh khắc tuyệt vọng đó...Họ sẽ có hai con đường......Là sao? Là sao? Là sao? Là sao? Là sao? Là sao? Là sao? Là sao? Là sao? Là sao? Trên ? Dưới ?Nước ? Hoa ?Có là không ? Không là có ?Vậy là sao ?Lên hay xuống ?Gì là đúng ?Gì là sai ?Đầu óc Vô Nhất đang rối bời.Tay đang liên tục vò tóc.Đôi mắt đã trở nên điên dại...."Người ta bảo, ở khoảnh khắc tuyệt vọng nhất.""Khi áp lực dồn đến đỉnh điểm của một người.""Sẽ có hai con đường có thể xảy ra."..."A a a a ...!!!"Thời gian vẫn đang trôi.Một tiếng đồng hồ.【【Thời gian còn lại: 00:09:12】】Còn lại chưa đến 10 phút.Thế nhưng tâm trí Vô Nhất do ảnh hưởng môi trường này, không còn biết khái niệm thời gian.Với hắn, thiên thu xảy ra trong một khoảng khắc...."Môi trường của Yêu Vực được tạo ra để ngươi điên loạn.""Để ngươi quên đi khái niệm thời gian."...Vô Nhất trợn mắt.Cắn răng.Hàm răng của hắn liên tục run lập cập.Hắn cấu xé.Dùng bàn tay còn nguyên vẹn cấu xé thịt ra khỏi bàn tay bị phá nát.Để cho máu liên tục chảy lên trên.Vết thương kia như vỡ toang, để máu liên tục chảy lên.Máu quá nhiều.Các xoáy nước hợp rồi tan, hợp rồi tan.Theo lượng máu liên tục chảy lên.Máu quá nhiều.Khuấy động các xúc tu.Chúng bắt đầu được tạo nên.Sau đó, bởi lượng máu quá nhiều kia.Chúng không tan biến.Mà bắt đầu xoáy xuống.Tìm nguồn gốc của những giọt máu kia."Ha ha...""Ha ha ha...!"..."Nước trong Đáy Biển Vạn Hoa khiến người chìm trong nó tâm thần trở nên bất ổn.""Đừng bảo 1 tiếng là vì nhận thức, nếu người ở trong đó quá lâu.""Điên loạn là không tránh khỏi."..."Tới !""Tới hết đi!""Ha ha ha ha ...!"Các xoáy nước cuồn cuộn mà lao đến.Xoẹt.Phộc.Một cánh tay đã bị xé tan đi.Nổi dần lên mà bị xúc tu ngấu nghiến đến sạch...."Hai con đường cho kẻ đang bị áp lực mạnh hơn cả đáy biển đè nén.""Tai Ách.""Tuyệt Vọng. Hỗn Loạn. Điên Cuồng. Tàn Bạo.""Để một người chấm dứt tất cả trong tuyệt vọng.""Và..."..."Đến !""Đến hết đi !""Ăn thịt tao đi !""Xé nát tao đi !""Lũ chúng mày !"Mau đến đi !Đến đi !Là vậy. Là vậy. Là vậy. Là vậy. Là vậy. Là vậy. Là vậy.Dưới ? Trên ?Hoa ? Nước ?Đáy biển ?ÁNH SÁNG !Bong bóng khí từ miệng Vô Nhất điên cuồng tuôn ra.Miệng hắn không hề đóng lại.Để cho không khí từ phổi cứ vậy tuôn ra.Hắn thét trong biển sâu vô tận.Hắn gào vang khắp Yêu Vực không người...."Đức Tính của họ sẽ vùng lên.""Kẻ đứng trong vực sâu mà vẫn giữ được đức hạnh của chính mình.""Sẽ là kẻ trỗi dậy đến nơi cao nhất."...Thân thể Vô Nhất ngày một bị tàn phá.Hai cánh tay đều bị phá hủy.Vô Nhất xoay người.Để đôi bàn chân ngược lên hướng mặt nước.Để gương mặt mình nhìn xuống đáy biển sâu.Để mặc cho các xúc tu nước kia xé tan đôi chân của mình.Cảm giác đau này.Đau đến điên dại.Chính thực tế ảo cũng không thể ngăn cản cảm giác đau đớn đang truyền vào não hắn."Ta thấy rồi."Hắn mỉm cười.Như một kẻ điên mà nhìn vào đáy vực sâu."Nếu ngươi nhìn vào vực sâu, vực sâu sẽ nhìn lại."Nhiều người không hiểu câu nói này.Đây là câu nói của nhà triết học Friedrich Nietzsche.Bởi vì câu đầy đủ của nó là.Kẻ chiến đấu với quái vật, phải nhìn lại bản thân để chính mình không trở thành quái vật.Nếu ngươi nhìn vào vực sâu đủ lâu, vực sâu sẽ nhìn lại."Ha ha ha...!""Ta đang nhìn vực sâu đấy !!!""Ta đang nhìn ngươi đấy !!!'...Vô Nhất cắn chặt răng.Các xúc tu đã xé tan thân thể hắn.Xé đến phần ngực rồi.Nếu đây là đời thực, hắn đ·ã c·hết rồi.Cơn đau đã đủ để một người ngoài đời phát điên.Đôi mắt của Vô Nhất tuy vậy không di dịch dù chỉ một chút nào.Hắn vẫn mãi nhìn vào vực sâu không đáy...."Câu nói của Nietzsche.""Là lời cảnh báo.""Cảnh báo những người chống lại cái ác, đừng để cái ác vấy bẩn chính mình.""Chiến đấu với lũ quỷ đủ lâu, bàn tay nhuốm máu của chính ngươi sẽ khiến ngươi trở thành ác ma.""Ở trong nỗi tuyệt vọng, khi áp lực đã hữu hình.""Những con quỷ trong ngươi đang điên loạn, gào thét.""Nếu muốn thoát khỏi nó.""Muốn trỗi dậy."..."Ngươi phải." Hắc Y Thiên Ma mỉm cười."Để Đức Tính của mình làm mỏ neo để ngươi rút về, kéo chính mình khỏi vực sâu."..."Ngươi phải." Thiên Vỹ Yêu Vương mỉm cười."Để niềm tin của mình làm động lực đẩy bản thân khỏi đáy biển."..."Ngươi phải."Đôi mắt của Vô Nhất lộ rõ quyết tâm.Thân xác của hắn đang bị xé toạc, xé toạc.Ngực cũng đã bị xé nát.Bản thân chỉ còn cái đầu."Tập trung tất cả vào thứ ngươi đang làm."【【Thời gian còn lại: 00:07:33】】...Thiên Vỹ Yêu Vương giật mình.Cảm giác này.Yêu Vực đang vỡ vụn."Hắn...?""Hắn làm được rồi ?"...Bàn tay bị xé tan khi nãy đã nổi lên.Một vật nổi trên bề mặt chất lỏng là do trọng lượng riêng của chất lỏng lớn hơn trọng lượng riêng của vật.Cả thân thể của hắn sẽ không thể nổi lên được.Vậy thì loại bỏ hết thảy.Để xúc tu xé tan thân thể.Chỉ còn lại cái đầu là đủ....Hắc Y Thiên Ma nhắm mắt."Đôi lúc ngươi tưởng một kẻ đã chịu thua trước số phận.""Nhưng thật ra hắn chỉ đang liều mạng đi lên."...Để chạm lên được mặt nước hoàn toàn.Cần thân thể sao?...Một người khi mất đi một bộ phận cơ thể.Họ vẫn sẽ cảm giác được như bộ phận đó vẫn còn tồn tại.Thuật ngữ tiếng anh là A phantom limb - Chi Ma.Đó là do nhận thức của con người vẫn còn tin là tay, chân họ còn tồn tại.Thân thể ta vẫn ở đây mà ?Ta vẫn cảm nhận được nó.Thân thể của ta.Các xúc tu điên cuồng lao tới.Ở VẠN VẬT !!!Cắn xé chiếc đầu đang nổi lên mặt nước của Vô Nhất.A A A A A !Hắn thét.Hắn thét đến khi chính bộ hàm của mình bị các xúc tu phá hủy.Cả thân thể không còn gì, tan vào nước biển.Nhưng tiếng hét của Vô Nhất vẫn mãi vang vọng tại Đáy Biển Vạn Hoa....【【Thời gian còn lại: 00:07:06】】【【】】【【Đạt được Pháp Tắc Vô Định.】】