Chương 192: Ta Tin Tưởng Ngươi"Ha..."Tiếng thở của Ánh Thư trở nên nặng nề đôi chút.Không được.Nàng vừa cảm nhận được bản thân đang định từ bỏ, tay đã tự động xiết chặt cây cung như phản xạ.Những năm tháng qua, vì chính sự yếu đuối của mình mà không cầm cung lên nữa.Bây giờ nếu còn tiếp tục bỏ cuộc, lần tiếp theo sẽ là bao giờ.Nàng nắm chặt cung.Ánh mắt bạc kia đã nhắm lại.Giơ cung lên.Một lần nữa nhắm vào vô định.Vù vù vù.Nàng cảm nhận được âm thanh của con quạ kia.Nàng cảm nhận được vị trí nó bay.Có vẻ như nó đã bình tĩnh lại.Quỹ đạo đã trở nên rõ ràng.Vấn đề duy nhất bây giờ đó chính là nàng không hề biết rõ con mắt của nó ở đâu.Cú mỗi một lần con quạ kia hoàn thành quỹ đạo của nó.Ánh Thư lại vẽ lên tấm bản đồ bên trong tâm trí mình hình ảnh của nó ngày một rõ lên.Hiện tại, nàng đã cảm nhận rõ được tốc độ bay và quỹ đạo của nó.Cứ khoản một vòng - một vòng rưỡi, quỹ đạo của nó sẽ thay đổi đi đôi chút.Lúc thì lên cao, lúc thì hạ xuống.Nhưng không gian mà nó tồn tại, luôn ở khoảng từ đầu nàng trở lên.Ánh Thư tự điều chỉnh vị trí cung của mình.Giương nó ra, hướng lên trên.Nó bay một vòng quanh đại điện, theo chiều kim đồng hồ đối với Ánh Thư.Tức là từ phải qua trái.Vị trí bắn có thể trúng nhất là cực trái hoặc cực phải.Bởi lúc nó lượn đường cong kia, mũi tên có thể chạm đến nhiều nhất.Vấn đề là cao hay thấp.Bộ não của Ánh Thư lúc này đang liên tục hoạt động.Nó ghi nhận từng quỹ đạo bay mà nàng cảm nhận được.Ghi chép vào trong tâm trí.Liên tục, liên tục.Để tìm ra quỹ đạo mà con chim kia thường bay nhất.Sau không biết bao nhiêu lần, trong tâm trí nàng đã hiện rõ được đường bay thường thấy của con chim kia.Nó thích lượn xuống khi từ phải qua trái.Sau đó lượn lên cao trở lại.Đôi lúc sẽ đổi quỹ đạo bay lệch đi.Nhưng đó là đường rõ ràng nhất mà nó thường bay.Soạt.Cung và tên lại di chuyển.Nghiêng về cực phải.Nàng tỳ ngón tay rất mạnh vào đuôi tên.Kỹ năng nàng đã học của Cung Thủ là【Tán Xạ Tiễn】【Bắn Nhanh】【Chính Xác Sơ Cấp】【Tiễn Tiễn】【Trọng Tiễn】Tán Xạ Tiễn có lẽ là kỹ năng phù hợp nhất, nhiều mũi tên hơn, nhiều diện tích tiếp xúc hơn.Nếu bắn theo đúng quỹ đạo kia sẽ cho tỷ lệ trúng con quạ đó cao nhất.Trọng Tiễn là kỹ năng gia tăng sát thương cho mũi tên. Vô nghĩa lúc này.Thế nhưng nàng không chắc bắn hụt một mũi tên của Tán Xạ, có tính là thất bại không."Sư phụ... Nếu hụt mũi tên khi dùng【Tán Xạ Tiễn】có tính là thất bại không?""Ta không phải sư phụ ngươi đâu bé con." Nàng bật cười."Có. Vẫn tính là thất bại."Ực.Ánh Thư có hơi lo sợ.Không thể dùng Tán Xạ Tiễn.Vậy điều quan trọng chỉ có là dùng một mũi tên bắn trúng nó.Hắc Y Thiên Ma nhìn nàng."Ngươi sợ cái gì ? Nếu ngươi bắn hụt thì ta sẽ đuổi ngươi đi sao?"Có thể thấy được đứa bé này đang vô cùng lo sợ thất bại.Thịch."A...Không..." Ánh Thư bẽn lẽn đáp.Trong đầu nàng sau khi nghe câu nói ấy, trong tâm trí lại vang lên lời nói năm xưa."Nếu con không làm được thì đừng quay về nữa !"Tay nàng càng run hơn.Ánh bạc trên đôi mắt hoàn toàn biến mất.Miệng hở ra đôi chút.Thân thể rung động.Mềm nhũn.Hắc Y Thiên Ma nhận ra điểm bất thường ấy.Dấu hiệu này. Đứa bé này có tâm sự...Nàng nhẹ hạ người xuống mà bước đến gần nàng."Đừng sợ.""Con người sinh ra là để thất bại vô số lần.""Thất bại một lần không khiến ngươi là đồ bỏ đi.""Thất bại cả trăm ngàn lần cũng vậy.""Cuộc sống có thể cho ngươi thất bại cả trăm ngàn lần trên con đường mà ngươi đang tiến đến."Nàng xoa xoa đầu Ánh Thư.Không khỏi khiến Ánh Thư má đã ửng hồng."Ngươi có thể thất bại bao nhiêu lần cũng được.""Chỉ cần ngươi thành công một lần thôi.""Mọi thất bại trước đó đều xứng đáng."Ánh Thư mở mắt ra mà nhìn thấy Hắc Y Thiên Ma đang nở một nụ cười đối với mình.Nụ cười hiền dịu, nhu hòa."Ta không biết một đứa trẻ như ngươi đã xảy ra chuyện gì.""Nhưng ngươi chỉ cần biết, một đứa trẻ như ngươi không cần phải lo nghĩ nhiều đến vậy đâu.""Việc của ngươi là học hỏi từ thất bại cho những thành công sau này.""Mệt mỏi thì dừng lại. Hít một hơi thật sâu, khi ngươi đã sẵn sàng.""Thì bắn đi. Bắn mũi tên ấy đi."Nàng dùng tay nâng cung Ánh Thư lên một cách vô cùng nhẹ nhàng."Nhìn về phía trước. Bắn.""Nếu ngươi thất bại. Ngươi sẽ phải đứng lên mà làm lại từ đầu.""Nhưng chỉ cần ngươi vẫn tiếp tục giương cung, tiếp tục bắn.""Chỉ cần ngươi không bỏ cuộc.""Ánh mắt của ngươi sẽ nhìn thấy thiên hà.""Đôi tai của ngươi sẽ nghe thấy địa cửu.""Con tim ngươi sẽ hiểu được rằng.""Không có gì là không thể cho kẻ không ngừng cố gắng.""Cuộc sống có thể đánh ngã ngươi bao nhiêu lần cũng được.""Ngươi chỉ cần thắng một lần thôi.""Còn đứng dậy được thì mọi vấp ngã đều là động lực.""Ta tin tưởng ngươi."Ánh Thư sững sờ.Lắng nghe những lời Hắc Y Thiên Ma vừa nói.Hốc mắt nàng có chút đỏ.Tại sao ?"Tại sao..."Gương mặt nàng đã nhăn lại."Ta tin tưởng ngươi.""Những lời đáng lẽ Ánh Thư phải nghe được từ người mà Ánh Thư từng tin tưởng nhất... Lại không như vậy.""Hức...""Hức...!"Nước mắt cứ thế rơi lã chã.Sụt sịt.Nàng lấy tay áo mà lau nước mắt.Khóc ngấc.Cố gắng mà nín.Hắc Y Thiên Ma mà vỗ về."Nha đầu ngốc này, ai mướn ngươi cố gắng nín khóc.""Ở chỗ của ta, nếu ngươi đã muốn khóc, khóc cho hết nước mắt đi.""Giữ trong lòng chính là g·iết bản thân mình. Khóc cho hết rồi đứng dậy cao hơn tất cả."Nàng nhẹ nhàng mà vỗ về Ánh Thư.Đứa trẻ này... Làm nàng nhớ đến khi nàng còn là trẻ mồ côi ở Tây Vực.Những ngày tháng cùng đám trẻ Tây Vực bữa đói bữa no.Khóc cũng chẳng ai nghe.Vì vậy mà nàng tự dặn lòng.Sẽ là người lắng nghe tiếng khóc của lũ trẻ khi ấy."Ngoan. Ngươi có ta ở đây. Ta nghe ngươi khóc."Nội tâm Ánh Thư như trút bỏ được một thứ gì đó vô cùng nặng nề .Một thứ đã đè nặng trong lòng mình.Ầm ầm."Hấp !"Bộp.Diệp Vũ nhảy từ trên không rơi xuống.Hắn vừa hoàn thành khảo nghiệm.Hắc Y Thiên Ma nhìn sang, không khỏi hài lòng.Một bên mắt ánh lửa bạc.Áp Đế Uy tỏa ra nồng nặc.Tiểu tử này rõ ràng đã đạt được Minh Tưởng Sơ Thành."A...""Sư phụ! Sao người dám bắt nạt Ánh Thư !""Tiểu tử thúi ! Im ngay ! Ngươi nghĩ ta như vậy sao?" Nàng tức giận mà nhăn mặt với hắn.Diệp Vũ có chút hoảng hốt mà chạy đến.Tay vừa định chạm vào lưng Ánh Thư vỗ về thì lại suy nghĩ lời trước đó mẹ của nàng nhắn lại."A...Nên không?"Lúc hắn xoa đầu, Ánh Thư trông có một chút sợ hãi.Lúc này cảm xúc của nàng còn đang hỗn loạn.Có nên không ?"Aaaa..." Diệp Vũ để tay gần lưng nàng mà đấu tranh nội tâm."Ngứa mắt."Hắc Y Thiên Ma kéo tay hắn mà đặt lên lưng nàng."Tiểu tử thúi, ta không có dạy ngươi bạn bè đang buồn lại không hề vỗ về."Diệp Vũ giật mình.Tay đã chạm vào lưng nàng rồi.Ưm...! Thôi lỡ rồi."Ánh Thư ngoan ngoan... Anh hai mua kẹo cho... Không để Ánh Thư buồn nè!""Mua kẹo táo cho Ánh Thư...! Ngoan nè ngoan nè!"Vừa nói hắn vừa xoa xoa vỗ về nàng.Hắc Y Thiên Ma xụ cả mặt.Quan hệ của hai ngươi là gì vậy ?Con bé này trông cũng chạc tuổi ngươi.Sao ngươi dỗ nghe như dỗ em gái mầm non vậy ?Hắn nhận ra cặp mắt viên đạn của Hắc Y Thiên Ma đang nhìn hắn.Hể ? Dỗ vậy không được hả ?Hồi đó hắn dỗ em gái toàn vậy mà. "Phụt."Nước mắt nước mũi còn lẫn lộn, nhưng Ánh Thư không khỏi bật cười bởi lời dỗ của Diệp Vũ."Ánh Thư giỏi lắm... Ánh Thư hong sao.""Ánh Thư muốn... khóc một chút thôi... Được không..."Diệp Vũ nhìn nàng.Hắn mủi lòng rồi.Con tim hắn lúc này như cảm nhận được nỗi đau của nàng."Được.""Khóc hết đi.""Đứa nào dám cười Ánh Thư, Anh Diệp Vũ đấm hết !"Lại là lời thoại nguyên bản hắn dùng để dỗ em gái.Hắn xoa xoa đầu nàng.Thế nhưng ánh mắt hắn lại rưng rưng đôi chút.Hắc Y Thiên Ma không khỏi mỉm cười khi nhìn hai người họ."Các ngươi thật làm ta nhớ đến lũ trẻ Tây Vực.""Bảo bọc lẫn nhau."