"Được rồi, thấy ổn hơn chưa?" Diệp Vũ tươi cười vỗ vỗ vai Ánh Thư.
Ánh Thư gật gật đầu mà chùi cặp mắt đã sưng.
Có vẻ như nàng không sợ hãi bị động chạm như hắn nghĩ. Ít nhất là ở trong trò chơi.
Cũng phải, chạm người trong đây cũng không giống động chạm cơ thể ngoài đời.
Cảm giác xúc giác vẫn rất khác.
Hắc Y Thiên Ma suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng tự lắc đầu với chính mình.
"Hôm nay đến vậy thôi đi."
"A...Sư...Tỷ tỷ, ta vẫn còn tiếp tục được." Ánh Thư giật mình.
"Tâm trạng ngươi đang không ổn, đừng ép mình. Ít nhất nghỉ ngơi vài tiếng rồi hẵng quay lại. Mai quay lại cũng được, không có gì phải gấp." Hắc Y Thiên Ma nhìn nàng, nhẹ nhàng từ chối.
"A...Vậy chút nữa Ánh Thư sẽ quay lại." Nàng cúi đầu chào Hắc Y Thiên Ma.
"Diệp Vũ, Ánh Thư đăng xuất trước nhé."
"Được rồi, tôi còn phải làm hoạt động một chút." Hắn vẫy tay chào.
Trong giây lát thân thể nhân vật Ánh Thư đã tan biến.
"Chà. Không treo làm công việc lấy tiền luôn."
"Lần sau phải nhắc Ánh Thư mới được." Hắn nghĩ thầm.
【Cảnh báo: Pin còn 5%】
【Bật chế độ tiết kiệm pin? Y/N】
"Diệp Vũ." Hắc Y Thiên Ma nghiêm túc nhìn hắn.
"Có đệ tử." Hắn chắp tay mà cúi chào.
"Ngươi đem cho ta một cảm xúc rất lẫn lộn đấy biết không ?"
"A... Tại sao?" Hắn bối rối.
"Con bé đó..."
"Nó có tâm sự."
"Ban nãy ta cảm thấy nó run sợ nên đến khích lệ một chút."
"Ta có bảo, ta tin tưởng nó."
"Ngay sau đó thì con bé như sụp đổ."
"Ban nãy nó nói, người mà nó từng tin tưởng nhất, lại không nói được những lời đó lúc nó cần nhất."
"Tiểu tử thúi, ngươi không phải tra nam chứ?" Hắc Y Thiên Ma khoanh tay nhìn hắn.
"Cái gì...! Đệ tử xưa nay còn chưa yêu một ai !" Diệp Vũ cực kì bài xích cái ý nghĩ hắn là tra nam kia.
Hắc Y Thiên Ma bụm miệng cười.
"Ta thừa biết. Ghẹo ngươi một tí thôi."
"Ngươi nghĩ sao?"
"Ngươi có biết gì về quá khứ của con bé không?"
Diệp Vũ có chút im lặng.
Không biết nói gì.
Tay có bóp thành nắm đấm một chút.
Sau đó ngồi bệch xuống sàn đại điện.
Ngước đầu lên mà nhìn ánh trăng.
Tại sao trời còn sáng, nơi này vẫn luôn có ánh trăng nhỉ ?
【Bật chế độ tiết kiệm pin? Y/N】
【Đã bật chế độ tiết kiệm pin.】
Có thể sẽ nói chuyện với Hắc Y Thiên Ma lâu một tí.
Nên để như vậy đi.
Soạt soạt.
Rột rột.
Lập tức hắn nghe được âm thanh từ bệnh viện.
Ở chế độ tiết kiệm pin, nhiều chức năng sẽ bị hạn chế lại.
"...Đệ tử mồ côi cha mẹ. Tự mình vừa đi làm vừa đi học kiếm tiền nuôi em gái."
"Sống chật vật bao lâu nay, có một điều đệ tử học được."
"Đó là đừng xía vào chuyện người khác."
"Chưa chắc họ đã trân trọng. Thậm chí chính mình còn có thể tổn thương họ."
"Thế nhưng nếu ngươi quan tâm tới họ, không phải ngươi nên biết sao?" Hắc Y Thiên Ma ngồi xuống chung với hắn.
"Đệ tử không biết rõ, nhưng cũng có biết quá khứ của Ánh Thư có vẻ không được tốt."
"Thế nhưng nếu đệ tử hỏi, có chắc sẽ tốt sao?"
"Vết thương lòng của một người đôi lúc đã lành, một câu hỏi chỉ vì tính tò mò của mình không phải sẽ lại rạch nó ra sao?"
Hắc Y Thiên Ma khoanh tay.
"Khốn thật."
"Ta sắp thua biện luận với đệ tử của mình sao?"
Nàng bật cười.
"Gì chứ ! Đây không phải là biện luận ! Là sư trò nói chuyện thôi !"
Hắn khì khì cười.
Sau đó im lặng nhìn xuống đất.
Gãi gãi đầu.
"Ây...!"
"Nhìn ngươi kìa." Hắc Y Thiên Ma nhìn hắn, chống cằm mà cười.
"Biểu hiện từ sáng tới giờ, không cần phải suy luận cũng biết ngươi đổ đứ đừ con nhà người ta rồi."
"Sư phụ!" Diệp Vũ đỏ mặt mà rên lên.
Sau đó hắn quay mặt đi, vẫn có chút ửng đỏ.
Ở đây cũng chỉ có sư phụ.
Sư phụ là NPC, nếu có nói ra, chắc cũng đâu có sao đâu nhỉ.
"...Ừ."
"Đệ tử thích Ánh Thư."
Hắn tiếp tục gãi gãi đầu.
Như thể đấy là cử chỉ ngại ngùng của hắn.
"Bực c·hết được. Vốn dĩ biết là chỉ thấy mới quen mà thích người khác là vô cùng thiển cận. Nhưng cứ nhìn gương mặt đó lâu một chút là mặt đệ tử lại ửng đỏ."
"AAAA....!!"
Hắn vừa nói, vừa nhớ về dáng vẻ của Ánh Thư.
Mái tóc trắng bạc ónh ánh cầu vồng.
Đôi mắt long lanh ngây ngô.
Bờ môi đỏ.
Thịch.
Mặt hắn đỏ ửng.
Không ổn rồi.
Đầu bắt đầu nhìn thấy vô số hình ảnh của Ánh Thư.
Tư thế nàng ta giương cung.
Tư thế nàng ta vui vẻ.
Diệp Vũ gục đầu vào hai đầu gối mà rên rỉ.
Hắc Y Thiên Ma không khỏi bật cười.
"Thích đến vậy, vẫn không muốn quan tâm quá khứ của nàng ta ra sao sao?"
Nàng lúc này là tuyệt đối đẩy thuyền.
Tự dưng có con dâu thiên tài, ngu gì không nhận ?
"Trừ khi Ánh Thư muốn kể cho đệ tử. Đệ tử sẽ không hỏi."
"Nếu đó là ký ức buồn, thì cứ để nó bị c·hôn v·ùi đi, làm sao phải đào lên lại?"
"Dù gì cũng chỉ là tiếng sét ái tình. Đệ tử cũng chẳng có tương lai gì với nàng đâu." Hắn gãi gãi đầu.
"Cơ bản là đệ tử không xứng." Hắn bật cười.
Nhưng tiếng cười có chút chạnh lòng.
Hắc Y Thiên Ma lấy ngón tay mà búng trán hắn.
"Nói vớ va vớ vẩn gì đấy ?"
"Đường đường là Dạ Tử của Hắc Y Hội, ngươi lại còn sợ không xứng?"
"Ha ha ha... Sư phụ không hiểu đâu." Hắn ôm trán mà bật cười.
Nhưng lời nói của sư phụ khiến suy nghĩ của hắn trôi đi không ít.
"Nếu...Đệ tử may mắn quen được Ánh Thư ấy."
"Thì...Cũng nghĩ đến tương lai thôi đi."
"Quá khứ đệ tử cũng chả vui vẻ gì. Gần đây tính ra là cuộc sống có thay đổi nhiều nhất."
Vô tình có duyên chơi Nhất Thế. Kiếm được một lượng tiền kha khá.
Mua một chiếc xe chạy giao hàng kiếm thêm.
Cho em gái đi học. Cho bản thân đi học bổ túc.
Coi như là khởi sắc.
"Quá khứ đau buồn có ích gì, tương lai vui là được !"
"Nếu có tương lai cùng nhau, thì đệ tử cũng muốn tương lai Ánh Thư hạnh phúc bên đệ tử."
Hắn cười hì hì nhìn sư phụ.
Hắc Y Thiên Ma mở to mắt mà nhìn hắn.
"Ôi..."
"Cả ngươi và sư huynh của ngươi... Ta đều không chống đỡ nổi."
"Một lũ ngốc."
Yêu cái lũ ngốc này quá đi mất.
Hắc Y Thiên Ma gật đầu cười.
"Được. Chúc ngươi may mắn."
Hắc Y Thiên Ma vỗ vỗ vai hắn.
"Tập luyện Minh Tưởng nhiều vào, ngươi đã bước chân vào được Minh Tưởng Sơ Thành, cũng chỉ là khởi đầu. Không được phép lười biếng."
"Tuân lệnh ! Đệ tử đi đây" Diệp Vũ mỉm cười.
Sau câu nói đó, hai người họ cũng giải tán.
Bộp bộp.
Hắn cởi nón thực tế ảo ra.
Tiện tay mà cắm sạc nó.
Ha...!
Có hơi nóng.
Tay cầm chai nước mà uống.
Tu đến hết chai.
Tiện thể mà cầm lên đem đi vứt.
Thuốc ban nãy y tá đưa cũng để trong túi, vất luôn một thể.
Mở nắp thùng lên mà bỏ vào.
Bẹp.
Hửm ?
Âm thanh hơi lạ.
Diệp Vũ nhìn xuống thùng rác kia.
Đây là...?
Đồ ăn?
Một đống lẫn lộn, nhưng hắn vẫn nhìn ra.
Là món đậu hủ thịt bằm mà mẹ của Ánh Thư mang đến.
Chắc là sức khỏe yếu nên ăn không hết.
Tại sao lại đổ vào thùng rác bên mình ? Thùng rác phòng nàng đầy rồi sao?
Thôi kệ vậy.
Diệp Vũ đóng nắp thùng rác lại.
Đi vào phòng mà nằm.
Hắn cần ở gần chiếc nón bảo hiểm, phòng hờ có y tá tới có thể đội vào ngay.
.
.
.
Vài phút trước.
Ánh Thư bước sang phòng Diệp Vũ vứt rác.
"...Ừ."
"Đệ tử thích Ánh Thư."
Hơ ?
Ngay lập tức làm nàng ngây người.
Diệp Vũ trông như đang nói mớ.
Đây là do chức năng tiết kiệm pin.
Ngưng một số chức năng lại.
Lời nói của người chơi sẽ không thông qua não bộ gửi đi mà thông qua miệng giao tiếp được phát đi.
Âm thanh của trò chơi cũng không trực tiếp phát vào não bộ mà phát qua loa của nón.
"Bực c·hết được. Vốn dĩ biết là chỉ thấy mới quen mà thích người khác là vô cùng thiển cận. Nhưng cứ nhìn gương mặt đó lâu một chút là mặt đệ tử lại ửng đỏ."
"AAAA....!!"
Ánh Thư lúc này đứng sững người như pho tượng trước cửa phòng Diệp Vũ.
Mặt nàng...
Đỏ lắm rồi !
Đỏ chót !
"Trừ khi Ánh Thư muốn kể cho đệ tử. Đệ tử sẽ không hỏi."
"Nếu đó là ký ức buồn, thì cứ để nó bị c·hôn v·ùi đi, làm sao phải đào lên lại?"
"Dù gì cũng chỉ là tiếng sét ái tình. Đệ tử cũng chẳng có tương lai gì với nàng đâu."
Nàng im lặng.
Lắng nghe.
Tâm tình lúc này vô cùng phức tạp.
"Ha ha ha... Sư phụ không hiểu đâu."
"Nếu...Đệ tử may mắn quen được Ánh Thư ấy."
"Thì...Cũng nghĩ đến tương lai thôi đi."
"Quá khứ đệ tử cũng chả vui vẻ gì. Gần đây tính ra là cuộc sống có thay đổi nhiều nhất."
"Quá khứ đau buồn có ích gì, tương lai vui là được !"
"Nếu có tương lai cùng nhau, thì đệ tử cũng muốn tương lai Ánh Thư hạnh phúc bên đệ tử."
Nàng mỉm cười.
Nụ cười có chút u buồn.
Nhưng cũng có chút hi vọng.
"Tuân lệnh ! Đệ tử đi đây"
Giật mình.
Ánh Thư luýnh quýnh mà chạy về phòng của mình.
Bộp bộp.
Trực tiếp đem bản thân vùi bên trong lớp chăn dày.
Gương mặt vẫn còn tiếp tục đỏ.
"Quá khứ đau buồn có ích gì, tương lai vui là được..."
Ánh mắt long lanh, rưng rưng, không hiểu đang nghĩ gì.