Game Mới Cập Nhật, Ta Đem Sư Phụ Đi Gặp Người Yêu Cũ !?

Chương 194: Đói



Chương 194: Đói

Ánh Thư nằm yên trên giường với khuôn mặt đỏ chót.

Nàng đang cố gắng thu mình trong tấm chăn dậy, không để một tí ánh sáng nào lọt vào.

"Diệp Vũ...Thích..."

Vừa nói, gương mặt nàng lại ửng đỏ.

Lần đầu tiên có người nói thích nàng.

Tâm tư một thiếu nữ lúc này đang vô cũng hỗn loạn.

"Thích...Ưm..."

Nàng có chút rối bời.

Chỉ vừa mới quen biết người này được vài tiếng trước.

Sao đã bị tỏ tỉnh rồi ???

Trong đầu nàng lúc này lại hiển ra nụ cười hiền dịu của Diệp Vũ, xoa xoa đầu mình nói không sao đâu khi nàng khóc.

Ư....

Từ từ ! Nhất định phải từ từ !

Nàng lắc lắc cái đầu ửng đỏ của mình.

.

.

.

Bạch Di bước ngang phòng hai người.

Hắn nhìn thấy Ánh Thư đang vùi mình trong chăn.

Nhìn sang Diệp Vũ đang sạc pin nón thực tế ảo, lúc mình đi ngang còn giật mình sợ là y tá.

Lại còn nhớ lại nghe thấy tiếng tên Diệp Vũ kia nói thành tiếng.

Dường như hiểu điều gì.

Hắn dùng chân ấn nút mở thùng rác ra.

Là đồ ăn...

Bạch Di im lặng.

Nhưng trông gương mặt kia, có vẻ như hắn đã biết được gì đó rồi.

Hắn không nói gì mà quay về phòng mình.



.

.

.

Đã gần chiều.

"Ọc ọc ọc...."

Bụng Diệp Vũ lúc này đang liên tục kêu.

Đói...

Sáng sớm chỉ mới quất được trái chuối trên bàn của Vô Nhất.

Từ sáng tới giờ hắn cũng nhai hết dĩa trái cây rồi.

Nhưng ăn trái cây không thì hắn không no nổi.

Ư ư...

Vô Nhất không có đăng ký dịch vụ thức ăn bệnh viện nên họ không giao đồ ăn cho phòng của hắn.



Bây giờ đặt shipper giao đồ ăn thì phải xuống lấy chứ shipper không có được đi vào khu này.

Lúc Diệp Vũ vào đây còn phải nói rõ mình đến thăm bệnh.

"Diệp Vũ đói hả?"

Hơ ?

Hắn nhìn sang cửa phòng mình.

Ánh Thư ló nửa đầu ra từ cửa mà nhìn hắn

Chỉ thấy mỗi đôi mắt long lanh của nàng.

"...Chút nữa có đồ ăn mẹ Ánh Thư mang đến, Diệp Vũ ăn hông?" Mặt Ánh Thư có chút đỏ. Nàng không dám để lộ cả gương mặt vì sợ hắn thấy.

Nước dãi chảy ra từ miệng hắn luôn rồi.

Lấy tay mà lau miệng.

"...Nếu Ánh Thư ăn không hết thì thì cho tôi xin một miếng."

Hắn nhớ tới hồi trưa Ánh Thư đổ thức ăn đi ở phòng mình.

Có lẽ là do bệnh nên cô bé này không ăn nhiều được.

Ánh Thư vui vẻ cười.

"Ánh Thư còn kẹo nãy Diệp Vũ cho nè, ăn hông ?"

"À... Không sao đâu, tôi chờ được." Hắn nhẹ nhàng từ chối.

"Tặng cho Ánh Thư rồi lại lấy ăn sao được."

"Không sao mà, Ánh Thư để lại vị me cho Diệp Vũ. Ánh Thư không thích vị me."

A...

Cô ơi bụng đang cồn cào cô lại mời tôi ăn đồ chua là thế nào.

"Haha... Không sao đâu." Diệp Vũ bật cười.

Ánh Thư cau mày.

Chạy về phòng.

Bộp bộp.

Diệp Vũ lúc này mới để ý.

Âm thanh bước đi của Ánh Thư hơi lạ.

Nàng ta mang dép sao?

Tức thì câu trả lời được giải đáp.

Hắn không biết phải nói gì nên chỉ im bặt.

Áo bệnh nhân kéo dài xuống chân nên thông thường không để ý sẽ không thấy.

Nhưng Diệp Vũ vừa để ý gót chân kia có màu bóng của kim loại cùng các đường line phát sáng nhẹ, liền hiểu được.

Là chân giả.

Ở thời điểm hiện tại, công nghệ đã đủ tiên tiến để tạo nên bộ phận giả mang lại cảm giác y hệt bộ phận thật, thậm chí là còn cường hóa hơn so với người bình thường.

Nhưng việc Ánh Thư phải mang chân giả, tức là con bé đã mất đi cả hai đôi chân mình rồi.

...Gương mặt Diệp Vũ có chút buồn và áy náy.

Trong lòng hắn cũng gợi lên nhiều suy nghĩ.

Chuyện gì đã xảy ra với một cô bé 16 tuổi chứ ?

.

.

.



5h30 giờ chiều.

Đúng giờ mà mẹ của Ánh Thư mang đồ ăn tới.

Nàng ngồi trò chuyện với Ánh Thư một chút.

Diệp Vũ nằm nghe loáng thoáng được Ánh Thư kể việc mình chơi trò chơi.

Trong lòng hắn có chút lo.

Tại vì... Do mình mà cả ngày Ánh Thư toàn cầm cung bắn chim.

...Có tính là chơi không ?

Tiếng bước chân lại vang lên.

Có vẻ như Mẹ Ánh Thư đã về rồi.

Bộp bộp.

Theo sau đó là tiếng bước chân của Ánh Thư.

"Anh DIệp Vũ, đồ ăn nè !"

Hắn bật dậy mà cởi nón ra ngay tức khắc.

Đói...! Đói lắm rồi !

"Ăn xong rồi anh Diệp Vũ dắt Ánh Thư đi bắn cung tiếp nha !" Nàng vui vẻ cười.

"A...Được."

Ban đầu hắn còn định từ chối.

Để nàng đi chơi đó đây trong trò chơi đã.

Nhưng đối diện người cho hắn đồ ăn trong lúc bần cùng thế này, nước dãi đã nói chuyện thay hắn rồi.

Ánh Thư kéo một chiếc ghế gần cửa sang chiếc bàn cạnh giường của Diệp Vũ.

Ngồi đó mà đặt đồ ăn lên/

Là cơm thịt kho hột vịt và canh rong biển.

Phần ăn không nhiều.

Nhìn phần ăn này mà hắn nghĩ tới Ánh Thư hồi trưa bỏ đồ ăn đi.

Có vẻ như nàng ăn được rất ít.

"Diệp Vũ ăn đi." Nàng tủm tỉm cười mà nhìn hắn.

"Ừm... Để một cô gái ăn đồ ăn thừa ra là không nên, cậu ăn trước đi, còn dư thì để tôi."

"Ánh Thư ăn kẹo, giờ còn no, không sao đâu. Nếu Ánh Thư đói vẫn có thể gọi đồ ăn bệnh viện mà."

Nàng giơ dây thẻ bệnh nhân đang đeo trên cổ.

Là bệnh nhân VIP.

Đắn đo một chút, cuối cùng Diệp Vũ múc một muỗng cơm và chút thịt mà bỏ vào miệng.

Ngon !

Ngon quá !

Cảm giác nhịn cả bữa sáng và bữa trưa, bây giờ được ăn, món ăn trước mặt như mỹ vị.

Nhưng sau khi ăn được một nửa, hắn chủ động ngưng.

"Tôi ăn vậy được rồi, cậu ăn đi. Dù gì nó cũng là đồ ăn mẹ nấu, vẫn ngon hơn là đồ bệnh viện."

"Diệp Vũ cứ ăn hết đi, không sao đâu." Ánh Thư nhìn hắn mà lắc đầu.

Đối diện với Ánh Thư không chịu ăn, hắn lại nhớ tới em gái mình.

Hồi hai đứa còn khổ, bữa ăn hắn mang về nó cũng từ chối liên tục như vậy.

Tức thì, Diệp Vũ lấy muỗng múc một miếng cơm, bỏ thêm một chút trứng và thịt.



Sau đó đưa trước mặt Ánh Thư.

"Nè, aaaa...."

"A...Diệp Vũ... Không cần đâu." Ánh Thư có chút đỏ mặt.



Chà, chiêu này chưa được à.

Vèo vèo vèo.

Hắn lượn lượn chiếc mũi.

"Máy bay đáp nè, èo èo èo ~"

Bạch Di đang ở ngoài cửa nhìn sang.

Hắn đổ cả mồ hôi.

Tên ngu này. Ngươi coi con gái người ta như con nít thật đó hả ?

"Á...Ánh Thư không phải con nít...!"

"...Diệp Vũ ăn đi."

Nàng vẫn đóng chặt miệng.

"Nào, Ánh Thư ăn một muỗng thì Diệp Vũ ăn một muỗng ! Èo èo ~"

Hắn vẫn đang tươi cười chọc ghẹo nàng.

Thế nhưng sắc mặt của Ánh Thư có chút biến dạng.

Diệp Vũ dường như nhận ra được.

"Ừm... Ánh Thư..."

"Em ổn không ?"

Những lúc lo lắng cho nàng, bất tri bất giác hắn lại gọi nàng là em.

Nàng im lặng không nói gì.

Cầm hộp cơm còn thừa của mình mà bước ra cửa phòng.

Bạch Di thấy thế lập tức lẻn về phòng mình.

Gương mặt tối sầm kia nhìn thùng rác.

Mở thùng rác ra mà đổ hết đồ ăn vào.

"A...!"

Diệp Vũ tính nói gì.

Nhưng nhìn khuôn mặt nàng, hắn không dám nói gì cả.

Từ sáng đến giờ, lần đầu hắn thấy gương mặt nàng như thế.

Trông vô cùng khó chịu, áp lực.

Tay Ánh Thư run run.

Nàng tự dùng tay mình giữ chặt bàn tay đó lại.

"...Nếu Diệp Vũ ăn xong rồi thì Ánh Thư về đây."

Diệp Vũ thẩn thờ nhìn.

Mình làm gì sai rồi sao...?

Bạch Di nhìn Ánh Thư.

Gương mặt cũng có chút buồn.

"Quá khứ đau buồn, đôi lúc vẫn ám ảnh tương lai của một người, Diệp Vũ ạ."

Hắn về phòng.

"Khoảng 8h là Lãnh Địa Chiến, giờ vào làm nóng người là vừa."

Bạch Di bẻ bẻ cổ mà đội nón vào.

Chiếc nón của hắn trông tẻ nhạt hơn, là nguyên mẫu đời mới nhất, không có custom gì thêm.