Game Mới Cập Nhật, Ta Đem Sư Phụ Đi Gặp Người Yêu Cũ !?

Chương 197: Túy Lãng Ông



Chương 197: Túy Lãng Ông

Vô Nhất há hốc mồm.

Không tin vào những gì mình thấy.

Diệp Vũ cũng không khá hơn mấy, nhưng ít ra hắn hiểu được rằng từ lúc ngọn lửa trên ánh mắt Ánh Thư trở nên rõ ràng, điều phi lý sắp xảy ra rồi.

Ánh Thư bắt đầu bắn đi các mũi tên.

Nhưng mọi người đều có thể nhìn ra điểm kỳ dị.

Tay của nàng ta.

Chưa thả dây cung.

Hoạt ảnh lỗi !?

Sợi dây cung như bị lỗi, vẫn còn dính lên tay Ánh Thư dùng các mũi tên đã bắt đầu bắn đi.

Mũi tên cũng không đi ra cùng lúc, mà có mũi này đi chậm hơn mũi kia.

Như thể thực chất Ánh Thư đang bắn 12 mũi tên riêng biệt, không phải cùng lúc.

Nhưng với tốc độ không tưởng.

12 mũi tên của Ánh Thư bắn lên trời cao kia.

Mang theo ánh lửa bạc mà phóng đi đến 12 con mắt quạ.

Ngay lập tức bắn nát toàn bộ.

Để lông vũ đen tuyền của loài quạ lơ lửng giữa không trung.

Không cần chờ đến lúc chúng tàng hình.

Hắc Y Thiên Ma không khỏi bật cười.

Con bé này không muốn phải đấu với đối thủ tàng hình.

Thế nên quả quyết dùng một lần bắn, triệt hạ toàn bộ 12 con quạ.

"Thôi được rồi, Ánh Thư Nhi có hơi ăn gian, nhưng khảo nghiệm đã hoàn thành."

Ánh Thư chưa đi đến bước cuối cùng của cung thuật.

Nhưng lúc này không quan trọng.

Lão già đó kiểu nào cũng dạy lại bé con này thôi.

"Hehe." Nàng cười khúc khích.

Chính nàng cũng biết nàng làm điều này quả thực hơi ăn gian.

Nhưng không hiểu sao, đáng lẽ nàng dự định là sẽ thử đi thử lại phương thức này vài lần.

Nhưng lúc giương cung ra mà bắn, cảm giác kì lạ ập vào.

Mọi thứ dường như trở nên dễ dàng vô cùng.

...Tất nhiên là Ánh Thư không dám nói ra.

Nói như vậy không khác nào khoe mẽ, sẽ bị ghét mất.

Nàng rụt rè như thể có một bóng ma tâm lý nào đó về việc này.

Ánh Thư đã đạt được Minh Tưởng Sơ Thành trong vô thức.

Tuy nhiên...

Hắc Y Thiên Ma chưa nhìn nhận rõ ràng khả năng của Minh Tưởng này là gì.

Chắc Chắn Chính Xác ?

Nếu thế thì nó sẽ được gọi là Ưng Tiên Minh Tưởng.

Nhưng nàng cứ cảm thấy nó có chút gì đó không giống...

Diệp Vũ thì nhìn kỹ thuật vừa rồi của Ánh Thư. Có chút ngạc nhiên.

Hắn quả thật coi loại Minh Tưởng này như là hack.

Lúc Ánh Thư bắn 12 mũi tên kia, Diệp Vũ có kích hoạt Quan Kỳ Minh Tưởng để theo dõi.

Vì thế nên hắn mới hiểu rõ điều gì vừa xảy ra.

Hắn vẫn không tin được.

Phạm trù này không chỉ gói gọn ở chữ thiên tài nữa rồi...

.

.

.

Ban sáng.

Khi chỉ còn hai vị Đoàn Thông và Mặc Hồng.

Diệp Vũ đã tự mình kích hoạt 【Quan Kỳ Minh Tưởng】.

Cảm giác khi ấy khiến hắn không thể nào quên.

Hai người kia cùng xông lên.

Thế nhưng trong ánh mắt hắn, vạn vật như đoạn phim tua chậm.



Hắn cảm nhận được mọi thứ xung quanh, không chỉ là trước mắt.

Như thể có mắt sau lưng, thấy rõ vạn vật.

Các cử động của những vị kia đều không có một chút áp bực.

Diệp Vũ giơ tay ra, phản công một vị.

Tưởng như bản thân phải dùng một kỹ năng nào đó thoát thân.

Thì không ngờ được.

Hắn vẫn có thể kích hoạt phản công một lần nữa !

Như thể không chỉ thời gian xung quanh tua chậm..

Chính bản thân hắn cũng nhanh lên.

KENG.

KENG.

Còn không cần tới hủy hoạt ảnh, đã có thể phản công được cả hai người cùng lúc.

Mọi thứ diễn ra trong tích tắc, nhưng trong mắt Diệp Vũ lúc đó lâu hơn thế rất nhiều !

Một khả năng đáng sợ.

Diệp Vũ trong lúc đó thực sự mừng như được mùa.

Đây đích thị là Hack hợp pháp !

Tại sao lại không dùng ?

.

.

.

Ban nãy hắn nhìn Ánh Thư thi triển 【Trích Tinh Tiễn】.

Thứ hắn thấy được cũng là một khả năng phi thường vượt ngoài một người chơi bình thường.

Dây cung Hắc Thiên trên tay Ánh Thư thời khắc nàng ta thi triển 12 nhát tên kia.

Nó như nhảy múa trong lòng bàn tay nàng.

Dùng một ngón tay.

Rồi lại một ngón.

Các đầu tên được nàng thả lơ lửng trên không.

Sau đó bàn tay liên tục thu tên vào cung, bắn đi.

Liên tục đến mức tưởng như là tức khắc.

Cùng độ chính xác tuyệt đối tới từng mục tiêu.

Diệp Vũ chưa nhận định rõ Minh Tưởng của Ánh Thư là gì, nhưng nó nhất định cũng bá đạo không kém !

"【Trích Tinh Tiễn】..."

"Tôi chưa từng nghe qua kỹ năng này trong trò chơi." Vô Nhất lầm bầm.

Diệp Vũ mở bảng hệ thống của mình ra.

"Xem nè sư huynh."

Vô Nhất quay sang nhìn.

Đây là bảng hệ thống của Minh Tưởng.

Tương tự như Pháp Tắc, nó cũng được ghi là chỉ hạn chế ở một số chế độ chơi, và phiên bản của nó là 5.0

Thế nhưng hiện tại bên Diệp Vũ hiển thị nhiều thông tin hơn hẳn Pháp Tắc.

Trong đó có một mục là 【Minh Tưởng Hóa】

Trong bảng đó có hiển thị các ô kỹ năng.

Diệp Vũ có 5 ô kỹ năng.

Nhưng hắn chỉ hiện đang có một kỹ năng trong đó.

Được hiển thị là 【Quân Tử Quan Kỳ】

Nó cũng không được ghi hiệu ứng kỹ năng hay điều kiện kích hoạt.

"Những kỹ năng này chỉ có thể sử dụng khi kích hoạt Minh Tưởng."

"Có khả năng 【Trích Tinh Tiễn】là kỹ năng Minh Tưởng Hóa của Ánh Thư."

"Ồ...!" Vô Nhất trầm trồ nhìn.

"Tại sao tụi bây có kỹ năng ngon vậy ? Còn của anh mày muốn dùng cũng không dùng được."

"Tại anh gà quá đó sư huynh." Diệp Vũ cười hehe.

"Mày muốn c·hết !" Vô Nhất choàng tay qua vai hắn mà lấy tay kí đầu.

"Ái ái !"



"Ánh Thư cứu mạng !" Diệp Vũ lè lưỡi mà giả vờ rên la.

"Vô Nhất hông được đánh Diệp Vũ!"

Tức thì Ánh Thư đã lon ton chạy tới đấm đấm vào tay Vô Nhất, nhưng lực chỉ nhẹ như đấm lưng.

"Á à ! Lại còn kêu bạn gái tới cứu mạng? Mày c·hết !" Vô Nhất còn ký đầu mạnh hơn.

Hắc Y Thiên Ma và Thiên Vỹ Yêu Vương nhìn bọn họ mà bật cười.

"Hiếm lắm mới thấy Hắc Y Hội sinh động như vậy." Như Ngọc mỉm cười.

"Thôi được rồi mấy đứa, đi gặp sư phụ mới của Ánh Thư nào."

"Hể?" Ngay lập tức Vô Nhất và Diệp Vũ nhìn nàng.

"Bộ sư phụ không nhận Ánh Thư hả?"

"Tỷ tỷ không cần Ánh Thư hả..." Đôi mắt long lanh của Ánh Thư rưng rưng, má đã phồng lên như muốn khóc.

Hắc Y Thiên Ma chịu không nổi cặp mắt long lanh của Ánh Thư, không dám nhìn thẳng.

"Nào ! Ta có biết bắn cung đâu."

"Ta sẽ giới thiệu Ánh Thư với người quen của ta, vị này sẽ giúp được ngươi."

Nàng búng tay.

Vài thành viên Hắc Y Hội đã nhảy ra, niệm chú dựng nên một cánh cổng dịch chuyển giữa đại điện.

"Theo ta."

.

.

.

"Oa...! Thật rộng lớn !" Mắt Ánh Thư long lanh mà nhìn mọi thứ xung quanh.

Trong khi đó Vô Nhất và Diệp Vũ phải nheo mắt lại vì chói do sự thay đổi tức thì của ánh sáng.

Từ đại điện âm u sầm tối bỗng dưng đi đến một nơi đầy nắng thế này.

"Chào mừng đến với... Vực Ngoại Thiên."

【Người chơi Vô Nhất,Diệp Vũ và Ánh Thư đã khám phá ra khu vực mới.】

【Chào mừng đến với Vực Ngoại Thiên.】

【Thưởng !!@9@#!!!? Tàn Tích Yêu Lực.】

【Lỗi.】

【Khu vực chưa được xác định yêu lực.】

【Tự động chuyển đổi thành mức tối đa thưởng khu vực có thể nhận.】

【Thưởng 5000000 Tàn Tích Yêu Lực.】

5 triệu Yêu Lực...

Quá hào phóng rồi.

Diệp Vũ lập tức nhảy cẫng lên vì vui sướng.

"Thêm một tí là đủ đổi ngọc bội Thần Hổ rồi !"

Ánh Thư thì không hiểu gì hết nên nàng chỉ bỏ qua thông báo này mà tiếp tục ngắm cảnh.

Riêng Vô Nhất thì không khỏi bất ngờ.

Dạo gần đây hắn vào khu vực mới khá là nhiều.

Nhưng hai khu vực kia đều có thể tính toán điểm đàng hoàng.

Riêng khu vực này lại bị lỗi.

Nơi đây khủng bố đến mức nào ?

Vực Ngoại Thiên.

Trên trời là vô số đám mây trôi đi.

Gió gần như không bao giờ ngớt tại nơi đây.

Gần họ có một thác nước to lớn, chảy xuống vách đá sâu không thấy đáy.

Trước mặt.

Là biển.

Toàn là biển.

Kéo dài đến vô tận.

Nước biển màu đỏ.

Bầu trời lại mang màu xanh ngọc.

Ngoài đám người của Vô Nhất.

Chỉ có một bóng người đang ngồi bệt trước mặt, ngắm nhìn biển đỏ dài vô tận.

"Lâu rồi không gặp."

"Túy Lãng Ông."



Hắc Y Thiên Ma vẫy tay chào.

"Cô vẫn vô phép như ngày nào, Thu Vũ."

Người kia đứng dậy.

Lộ rõ ra thân hình lực lưỡng ẩn giấu dưới bộ y phục vãi của lão.

Làn da rắm nắng bánh mật.

Nhiều vệt sẹo chi chít trên thân thể.

Một bên mắt cũng có một vệt sẹo dài.

Râu ria trắng bạc.

Nhưng nét mặt vẫn chưa già, có phần trông như một người đàn ông trung niên.

Phừng

"Hơ...!"

Bất chợt mà mặt đất rung động.

"Chờ ta một chút." Túy Lãng Ông quay đi.

Cả lũ Vô Nhất không tin vào mắt mình.

Mặt trời... đang lên !

Lúc này hắn mới nhận ra điều bất thường.

Nơi đây không có mặt trời, nhưng bầu trời vẫn rõ ràng là ban ngày.

Lúc này đây, ánh sáng chói chang và nóng ấm kia, chỉ có thể nhận định được là mặt trời.

Túy Lãng Ông đưa tay ra.

Vào tư thế một người bắn cung.

Dẫu cho trên tay không có vật gì.

Ông ta hít một hơi thật sâu.

Rầm rầm rầm.

Vô Nhất chỉ có thể che mắt, nhìn len qua những kẻ hở của tay để thấy bóng dáng Túy Lãng Ông trước ánh mặt trời.

Diệp Vũ sợ Ánh Thư hư mắt cũng lấy tay che cho nàng.

Cùng lúc hắn kích hoạt 【Quân Tử Quan Kỳ】.

Để cho đôi mắt hắn thấy cảnh tượng cả đời không quên được.

Mặt trời...! Là một con chim !

Một con chim khổng lồ.

Nó không phải là trong bầu trời này, mà ở tận ngoài vũ trụ xa xôi.

Kích cỡ của nó, không khác gì một mặt trời thật sự.

Đang bay đến nơi đây, nhưng khoảng cách còn rất xa.

Thế nhưng.

Từ lúc Túy Lãng Ong vào thế giương cung.

Con chim kia lại gào thét dữ dội.

Để vô số sóng lửa đánh đến hành tinh họ đang ở.

Túy Lãng Ông thả tay.

"Dây cung" vô hình kia như được thả ra.

ẦM ẦM ẦM ẦM.

Sóng biển đánh ra hai phía.

Biển đỏ khuấy động.

Trông như có một thứ gì đó vừa bay ra.

Các đám mây rẽ làm hai nữa.

Cuối cùng một lỗ to tướng giữa bầu trời được tạo nên.

ĐOÀNG.

RẦM.

Diệp Vũ không tin vào mắt mình.

Ảo giác sao ?

Con chim lửa khổng lồ to bằng mặt trời.

Vừa bị Túy Lãng Ông b·ắn c·hết !!!?

Nó nổ tung giữa vũ trụ bao la.

Tạo thành vô số thiên thạch.

Túy Lãng Ông thả tay xuống, quay sang nhìn đám người Vô Nhất.

"Được rồi. Nói."