Game Mới Cập Nhật, Ta Đem Sư Phụ Đi Gặp Người Yêu Cũ !?

Chương 198: Xạ Nhật



Chương 198: Xạ Nhật

"Yêu cầu tìm đệ tử của ông, ta tìm được rồi."

"Hửm? Không qua loa chứ ?" Túy Lãng Ông thọc tay vào bộ võ phục rách rưới mà ông đang mặc gãi gãi bụng.

Vô Nhất và Diệp Vũ nhìn Túy Lãng Ông, có chút bồn chồn.

Người này... sao trông bất ổn vậy.

Không khác gì ông chú say xỉn trong xóm.

"Không, đã qua khảo nghiệm, đã có Minh Tưởng Sơ Thành."

"Tu vi còn thấp, nhưng nó không nằm trong yêu cầu của ông."

"Được. Là đứa nào?" Túy Lãng Ông gật gù.

"Cô bé này." Hắc Y Thiên Ma chỉ tay vào Ánh Thư.

Mắt nàng đang long lanh nhìn người trước mặt.

"Woah... Sư phụ của Ánh Thư đây sao..."

"Ờm...Ít nhất thì tôi đảm bảo ông ta rất mạnh..." Diệp Vũ vừa nhìn thấy thứ vừa rồi, không khỏi công nhận dù ông ta trông có chệch thế nào, thì ông ta thực sự mạnh không tưởng tượng được.

"Yasuo già...!" Đôi mắt của Ánh Thư vẫn long lanh nhìn.

"Hửm... Ngươi nói gì cơ?" Túy Lãng Ông vẫn nhìn Ánh Thư, như đang suy xét.

"Hể." Diệp Vũ ngây người.

Nhìn sang Vô Nhất.

"Trong đống playlist của ông có bài Still Here à?"

"Ai biết gì đâu ba bài đó cũng hay mà." Vô Nhất gãi gãi đầu.

Chát.

Diệp Vũ tát mặt Vô Nhất.

"Ông dạy hư Ánh Thư rồi. Lỡ nó chơi liên minh thì sao?"

"Tại sao tự nhiên bản năng người mẹ của mày nổi lên vậy?"

Hắc Y Thiên Ma nhẹ choàng vai qua mà kéo Ánh Thư xa khỏi Diệp Vũ và Vô Nhất đang làm trò hề.

"Ông có thể kiểm tra con bé."

"Được."

Túy Lãng Ông đưa tay ra đặt lên đầu Ánh Thư.

"Hơ..."

Tại sao từ khi mình chơi trò chơi này, ai cũng đòi xoa đầu mình vậy...

"Hừm..."

Sau một khắc, Túy Lãng Ông mở mắt ra.

"Trẻ như vậy đã đạt Minh Tưởng Sơ Thành, thật vô tiền khoáng hậu."

"Linh hồn không trọn vẹn. Nhưng không sao."

Ông ta xoa cằm, gật đầu như chấp nhận.

"Được rồi. Từ giờ ngươi sẽ là đệ tử của ta."

Phừng.

Trên tay Túy Lãng Ông phừng lên ngọn lửa, phút chốc mà hiện ra một lệnh bài.

Ông đặt lên tay Ánh Thư.



"Cầm lấy. Từ giờ ngươi là đệ tử chân truyền của Túy Lãng Ông."

"Sau khi đạt Ngũ Lưu Đỉnh Phong thì sử dụng Lệnh Bài này để chuyển chức nghiệp."

Ánh Thư nhìn tấm lệnh bài trên tay mình.

Đôi mắt long lanh vô cùng hào hứng.

"Cảm ơn sư phụ !"

Nàng cúi cúi đầu mà cảm ơn.

Trông vô cùng vui thích.

"Diệp Vũ ! Diệp Vũ ! Ánh Thư có sư phụ rồi nè !"

Tung tăng mà chạy tới khoe Diệp Vũ.

"Chậc. Con bé vô phép y như cô vậy đó Thu Vũ."

"Gì chứ. Ông cũng có bảo nó phải làm gì đâu." Hắc Y Thiên Ma khoanh tay nhìn.

"Ầy. Lũ trẻ bây giờ. Cần dạy mới biết sao."

"Con bé tên Ánh Thư à?"

"Ừ. Một người phương xa."

Vốn dĩ sẽ hỏi tên, nhưng từ nãy đến giờ nàng ta đã tự kêu tên mình rồi.

"Được rồi."

"Ánh Thư."

Túy Lãng Ông nghiêm túc mà nhìn nàng, tay khoanh sau lưng.

"A..."

Nàng lại chạy lon ton tới trước mặt Túy Lãng Ông.

Sau đó quỳ xuống, hành lễ.

Bắt chước theo bộ phim kiếm hiệp nàng từng xem.

"Đệ tử bái kiến sư phụ !"

Trông nàng hớn hở lắm.

"Khặc." Lão ta bật cười.

"Giỏi hơn cô rồi này Thu Vũ."

"Ông im hộ tôi." Nàng nhìn Túy Lãng Ông với ánh mắt hình viên đạn.

"Ngươi vẫn chưa biết chức nghiệp ngươi được đổi là gì mà ?"

"Hơ... Đúng rồi nhỉ ?" Ánh Thư nhìn sư phụ đầy ngơ ngác.

Nàng vui quá nên nhảy cẫng lên đi theo Diệp Vũ.

Quên mất xem chức nghiệp là gì.

Ánh Thư cầm lệnh bài đi.

Trên lệnh bài có hình một mũi tên xé ngang mặt trời.

Túy Lãng Ông quay mặt nhìn biển trời rộng lớn.

"Nơi đây là Vực Ngoại Thiên."

"Phần rìa của đại lục Nhất Thế."

" Nhiều kẻ trong đại lục nghĩ rằng thế giới này là một mặt phẳng, là do chúng từng bước chân được đến nơi này."



"Ánh Thư. Ngươi nghĩ một hành tinh hình gì?"

Ánh Thư nhìn bóng lưng Túy Lãng Ông.

"Ngầu..." Nàng nghĩ thầm.

"Dạng hình tròn ạ...? Nó không hoàn toàn tròn, nhưng để gọi thì là vậy."

Túy Lãng Ông gật đầu.

"Trước đây thế giới này cũng hình tròn."

"Nhưng từ rất lâu, một t·hảm h·ọa xảy ra."

"Một Ngoại Thần đánh vỡ một mảng kiến tạo lớn tách ra khỏi thế giới."

"Đó chính là Đại Lục Nhất Thế."



"Vực Ngoại Thiên là phần rìa của mảng kiến tạo bị nhô ra khỏi hành tinh đó."

"Bởi hình dáng kỳ lạ của hành tinh và một Thần Vật được cất giấu tại Đại Lục Nhất Thế."

"Nó thu hút vô số Ngoại Thú tìm đến đây."

"Ta đã ở đây từ trước khi khái niệm thời gian tồn tại trong tâm trí sinh linh sống trong đại lục."

"Giết c·hết bất cứ kẻ nào muốn tiến vào Đại Lục."

"Ta là Tiền Tuyến Của Thế Giới."

"Xạ Nhật Đồ Tiên Chân Quân."

"Kẻ cuối cùng còn sống của Đồ Thần Phái."

"Túy Lãng Ông."

Ông quay sang mà nhìn Ánh Thư.

"Và ngươi, bé con. Ngươi sẽ là hậu duệ của Đồ Thần Phái, người đầu tiên mang chức nghiệp này, người sẽ thừa hưởng và tiếp nối di sản của ta."

"Chức nghiệp【Xạ Nhật】"

Diệp Vũ và Vô Nhất không khỏi rùng mình khi nghe giọng Túy Lãng Ông nói.

Đôi mắt sắc như dao kia như xẻ ngang tâm cang kẻ nửa vời.

Thật sự có khí chất của một vị cao nhân ở ẩn.

Đôi mắt long lanh của Ánh Thư cũng không ngừng chăm chú nhìn ông.

"Sư phụ... Siêu ngầu...!"

"Khặc." Túy Lãng Ông như muốn sặc.

"Ha."

"Ha ha ha ha !!! Bé con ! Ngươi rất biết cách nói chuyện !"

Lão ta cười sảng khoái.

Mất đi cả vẻ mặt tôn nghiêm chỉ nửa giây trước hiện hữu trên khuôn mặt ông.

"Được rồi ! Ngươi có thể dùng lệnh bài đó để đến Vực Ngoại Thiên bất kỳ lúc nào ngươi muốn !"

"Mau chóng đạt Ngũ Lưu Đỉnh Phong ! Tới lúc đó ngươi mới có thể chân chính trở thành hậu duệ của ta !"

Lão cười khà khà mà xoa đầu Ánh Thư.

"Dạ !" Nàng cũng long lanh nhìn Túy Lãng Ông mà gật đầu.

"Được rồi ! Các ngươi đi đi."



"Lão già. Đừng có quên." Hắc Y Thiên Ma lườm ông.

"Gì ? Được ! Ta biết rồi ! Một ân huệ chứ gì ! Lúc nào cần cứ kêu ta !"

Túy Lãng Ông phẫy phẫy tay mà vừa chào vừa đuổi.

"Diệp Vũ ! Diệp Vũ ! Dắt Ánh Thư đi luyện cấp đi !" Nàng vui vẻ mà lon ton chạy theo Diệp Vũ.

"Ờ... Được."

"Bớt dại gái. Tầm 1 tiếng rưỡi nữa là Lãnh Địa Chiến rồi." Vô Nhất vỗ đầu hắn.

"Chắc là kịp mà không sao đâu. À mà cho Ánh Thư vào bang được không sư huynh ?"

"Cũng được thôi, nhắn Lâm Nương một tiếng là xong."

Đôi mắt của Ánh Thư lại long lanh.

"Vậy là Ánh Thư sẽ được chạy trên biển lửa giống Vô Nhất hả?"

"Ờm... Chưa đâu." Vô Nhất cười sượng.

Ánh Thư lúc này thì hào hứng vô cùng rồi.

Diệp Vũ thì nhìn Ánh Thư, có chút suy nghĩ.

"Sư huynh." Hắn khẽ chạm vai Vô Nhất.

"Sao?" Vô Nhất cũng quay sang nhìn.

"Đệ có kế hoạch này cho Lãnh Địa Chiến."

"Hửm ?"

Trong lúc đám Vô Nhất đang tám chuyện, Hắc Y Thiên Ma chợt sửng sốt.

"C·hết tiệt."

"Các ngươi về trước đi, ta có việc."

Tức thì nàng vẫy áo choàng mà biến mất.

Vòng tay của Hồng Mân bắt đầu có dấu hiệu bị hư hại rồi.

.

.

.

"Khục...!"

Hồng Mân nôn ra máu.

Thân thể bầm tím nhiều nơi, vết cào rỉ máu rõ ràng trên thân thể.

Xung quanh là vô số người của Hắc Y Hội đang trong tình t·rạng n·guy k·ịch.

"Đã phòng bị cho người canh phòng nghiêm ngặt. Không ngờ ngươi lại trốn sẵn tại đây."

Một bóng đen dần dần bước tới.

"Quá khen rồi."

"Tại sao.. Hắn lại ở đây?" Albert sững người.

Hồng Mân nghe vậy không khỏi bật cười dù thân thể đã đầy thương tổn.

"Chả phải hiển nhiên sao ?"

"Hắn là Kẻ Phản Diện Của Thế Giới."

"Tất nhiên là đến đây để đóng vai phản diện rồi."

Nàng nghiến răng mà nói cách mọi người gọi hắn.

"Schurke."