"Hửm? Không qua loa chứ ?" Túy Lãng Ông thọc tay vào bộ võ phục rách rưới mà ông đang mặc gãi gãi bụng.
Vô Nhất và Diệp Vũ nhìn Túy Lãng Ông, có chút bồn chồn.
Người này... sao trông bất ổn vậy.
Không khác gì ông chú say xỉn trong xóm.
"Không, đã qua khảo nghiệm, đã có Minh Tưởng Sơ Thành."
"Tu vi còn thấp, nhưng nó không nằm trong yêu cầu của ông."
"Được. Là đứa nào?" Túy Lãng Ông gật gù.
"Cô bé này." Hắc Y Thiên Ma chỉ tay vào Ánh Thư.
Mắt nàng đang long lanh nhìn người trước mặt.
"Woah... Sư phụ của Ánh Thư đây sao..."
"Ờm...Ít nhất thì tôi đảm bảo ông ta rất mạnh..." Diệp Vũ vừa nhìn thấy thứ vừa rồi, không khỏi công nhận dù ông ta trông có chệch thế nào, thì ông ta thực sự mạnh không tưởng tượng được.
"Yasuo già...!" Đôi mắt của Ánh Thư vẫn long lanh nhìn.
"Hửm... Ngươi nói gì cơ?" Túy Lãng Ông vẫn nhìn Ánh Thư, như đang suy xét.
"Hể." Diệp Vũ ngây người.
Nhìn sang Vô Nhất.
"Trong đống playlist của ông có bài Still Here à?"
"Ai biết gì đâu ba bài đó cũng hay mà." Vô Nhất gãi gãi đầu.
Chát.
Diệp Vũ tát mặt Vô Nhất.
"Ông dạy hư Ánh Thư rồi. Lỡ nó chơi liên minh thì sao?"
"Tại sao tự nhiên bản năng người mẹ của mày nổi lên vậy?"
Hắc Y Thiên Ma nhẹ choàng vai qua mà kéo Ánh Thư xa khỏi Diệp Vũ và Vô Nhất đang làm trò hề.
"Ông có thể kiểm tra con bé."
"Được."
Túy Lãng Ông đưa tay ra đặt lên đầu Ánh Thư.
"Hơ..."
Tại sao từ khi mình chơi trò chơi này, ai cũng đòi xoa đầu mình vậy...
"Hừm..."
Sau một khắc, Túy Lãng Ông mở mắt ra.
"Trẻ như vậy đã đạt Minh Tưởng Sơ Thành, thật vô tiền khoáng hậu."
"Linh hồn không trọn vẹn. Nhưng không sao."
Ông ta xoa cằm, gật đầu như chấp nhận.
"Được rồi. Từ giờ ngươi sẽ là đệ tử của ta."
Phừng.
Trên tay Túy Lãng Ông phừng lên ngọn lửa, phút chốc mà hiện ra một lệnh bài.
Ông đặt lên tay Ánh Thư.
"Cầm lấy. Từ giờ ngươi là đệ tử chân truyền của Túy Lãng Ông."
"Sau khi đạt Ngũ Lưu Đỉnh Phong thì sử dụng Lệnh Bài này để chuyển chức nghiệp."
Ánh Thư nhìn tấm lệnh bài trên tay mình.
Đôi mắt long lanh vô cùng hào hứng.
"Cảm ơn sư phụ !"
Nàng cúi cúi đầu mà cảm ơn.
Trông vô cùng vui thích.
"Diệp Vũ ! Diệp Vũ ! Ánh Thư có sư phụ rồi nè !"
Tung tăng mà chạy tới khoe Diệp Vũ.
"Chậc. Con bé vô phép y như cô vậy đó Thu Vũ."
"Gì chứ. Ông cũng có bảo nó phải làm gì đâu." Hắc Y Thiên Ma khoanh tay nhìn.
"Ầy. Lũ trẻ bây giờ. Cần dạy mới biết sao."
"Con bé tên Ánh Thư à?"
"Ừ. Một người phương xa."
Vốn dĩ sẽ hỏi tên, nhưng từ nãy đến giờ nàng ta đã tự kêu tên mình rồi.
"Được rồi."
"Ánh Thư."
Túy Lãng Ông nghiêm túc mà nhìn nàng, tay khoanh sau lưng.
"A..."
Nàng lại chạy lon ton tới trước mặt Túy Lãng Ông.
Sau đó quỳ xuống, hành lễ.
Bắt chước theo bộ phim kiếm hiệp nàng từng xem.
"Đệ tử bái kiến sư phụ !"
Trông nàng hớn hở lắm.
"Khặc." Lão ta bật cười.
"Giỏi hơn cô rồi này Thu Vũ."
"Ông im hộ tôi." Nàng nhìn Túy Lãng Ông với ánh mắt hình viên đạn.
"Ngươi vẫn chưa biết chức nghiệp ngươi được đổi là gì mà ?"