Game Mới Cập Nhật, Ta Đem Sư Phụ Đi Gặp Người Yêu Cũ !?

Chương 24: Chuyện Kể Từ Xa Xưa



Chương 24: Chuyện Kể Từ Xa Xưa

Diệp Vũ và Vô Nhất lúc này cùng c·hết, đều đang cùng hồi ính tại Quảng Trường Lam Hỏa Thành.

Hai người nhìn thấy nhau.

Gần như cùng lúc mà bật cười

Thoát tay nhau mà đi.

"Sư đệ, combo không tệ nha"

"Sư huynh cũng lợi hại, sư đệ còn phải học hỏi nhiều, Hắc Y Bộ Pháp dùng được như kỹ năng thoát thân, đệ thật là mở mang tầm mắt !"

Hai người vừa cười nói vừa đi về đại điện.

Đấm nhau, quả thực có thể gây dựng thâm tình !

Hắc Y Thiên Ma đứng giữa đại điện, đang chờ họ quay về.

"Hai tiểu tử các ngươi xem ra không tệ."

Cả hai cùng hành lễ.

"Thôi, vốn dĩ từ đầu ta cũng dự định giúp cả hai ngươi, trận tỉ thí vừa rồi cũng là để xem thử thực lực hai người thôi."

Nàng trực tiếp ném một lệnh bài cho Diệp Vũ.

"Đây là lệnh bài cho phép đi vào thư viện của Hắc Y Hội. Trong đó có vài cuốn sách kỹ năng cho Ảnh Sát, ngươi có thể học."

Vô Nhất ngây người.

Bí tịch ?

Kỹ năng của các chức nghiệp chia ra làm ba cách thức phổ biến lấy được.

Kỹ năng nhập môn, vừa vào chức nghiệp là học được.

Kỹ năng theo cấp độ, đạt đến cấp độ nhất định sẽ học được.

Và Bí Tịch, loại khó kiếm được nhất.

Nhiều người chơi cấp 69 vẫn chưa học được bí tịch.

Thông thường cách có được Bí Tịch là từ vật phẩm Boss rớt ra.

Vậy ra Diệp Vũ là thỉnh cầu Hắc Y Thiên Ma truyền dạy bí tịch này.

Lợi hại.

"Nhìn cái gì?" Hắc Y Thiên Ma lên tiếng.

Ném cho hắn một lệnh bài.



"Ngươi cũng đi lấy vài quyển, trông bộ dạng ngươi đánh nhau khi nãy, không có một chút khí phái nên có của Kiếm Vũ."

Vô Nhất ngớ người. Nhưng cũng đa tạ sư phụ.

Vậy mà mình trực tiếp cũng được nhận ?

"Hai ngươi đều hòa, nên ta sẽ thưởng hai người đều như nhau. Thỉnh cầu của Diệp Vũ là học tập kỹ năng, ta ban cho cả hai. Giờ tới thỉnh cầu của Vô Nhất."

Vô Nhất nuốt nước bọt.

"Đánh bại Hư Ảnh Kiếm Tiên."

Diệp Vũ giật mình.

"Huynh đang đánh phó bản mới sao?"

Diệp Vũ không có bang hội, hắn thuộc dạng người chơi solo ít quen biết.

Nên dù cũng muốn đối đầu với phó bản, cũng đành bỏ qua.

Hầu hết thời gian chơi game của hắn là để PVP.

Nhiệm vụ hằng ngày hay đánh phó bản hầu hết đều tìm tổ đội mà đi.

"Ừ, cũng định tìm đệ hỏi thăm muốn cùng đi không, tổ đội đang cần một chân Ảnh Sát."

"Tất nhiên là được rồi !" Diệp Vũ vui vẻ.

Phần thưởng từ phó bản Diệt Thần, tuyệt đối vô cùng phong phú.

Phó bản lần trước mở, tới giờ vẫn có vô số người đi. Trang bị sử thi, bí tịch, vật phẩm hiếm nhiều vô số kể.

Có một chân khai hoang, còn gì bằng.

Vô Nhất cũng mừng thầm trong lòng. Sư đệ này tính khí cũng rất được. Lúc đánh nhau thì tàn nhẫn, nhưng bình thường cũng dễ nói chuyện.

Nghe sư phụ bảo lạnh lùng, cứ tưởng sẽ im hơi lặng tiếng.

Nàng và Vô Nhất đều sao biết được, đơn giản tên này chỉ là chơi solo quá lâu, ít người nói chuyện, nên có chút rụt rè với người mới gặp thôi.

"Hai ngươi nói xong chưa, dám cắt ngang sư phụ?"

Hắc Y Thiên Ma đằng sau lưng đã hiện ra hắc khí đầy đe dọa.

Hai huynh đệ chỉ có thể cúi đầu tạ lỗi.

"Thôi, giờ ta sẽ kể các ngươi bí mật của thế giới này. "

"Đồng thời sắp tới có lẽ sẽ có thêm một sư muội, hai ngươi cư xử cho đàng hoàng."

Cả hai gật đầu.

Cũng không có gì lạ.



Hắc Y Hội tuy ẩn mình, nhưng lần này tuyển dụng quá thực là tuyển rất nhiều.

Số lượng người chơi thuộc chức nghiệp Ảnh Sát và Kiếm Vũ hiện tại dù không bằng các chức nghiệp nổi tiếng, nhưng đã không nhỏ.

Số lượng người đủ yêu cầu làm đệ tử của Hắc Y Thiên Ma cũng tăng lên.

"Sắp tới sẽ có nhiều hơn nữa đệ tử của ta, nhưng đều không phải đệ tử chân truyền như các ngươi. Sẽ chỉ được gọi là đệ tử Hắc Y Hội."

"Nếu các ngươi không chăm chỉ tập luyện, danh hiệu đệ tử Hắc Y Thiên Ma cũng hoàn toàn có thể bị kẻ khác cuỗm mất. Liệu hồn mà tranh đấu."

Cả hai cúi đầu tuân lệnh.

"Giờ thì."

Làn sương quanh đại điện đầy lên.

Lúc này đây, nó bao phủ đến trắng xóa.

Không còn thấy gì xung quanh nữa.

"Ta sẽ kể cho ngươi về một quá khứ không còn ai nhớ đến."

Đây là... đoạn cắt cảnh ?

Cả hai như nhìn thấy với góc nhìn thứ ba, không phải đôi mắt của chính mình.

"Thế gian luân hồi. Tại mỗi vòng lặp, vô vàn sinh linh được sinh ra, cũng là vô vàn sinh linh c·hết đi,"'

"Mỗi vòng lặp của thế giới này dài không biết bao lâu."

"Chỉ khi ngươi trở thành thần tiên, ngươi mới có thể có tuổi thọ so được với trời."

Trong mắt hai người lúc này, là nhìn được bầu trời với vô vàn linh hồn đang bay thẳng lên trời cao.

"Thế giới hiện tại, cũng là đã trải qua không biết bao nhiêu vòng lặp."

"Ta và Kiếm Tiên, đều là kẻ sống qua tới vòng lặp thứ ba."

Lần này, trước mặt hai người là hình ảnh hai nữ tử xinh đẹp vô cùng, một người cầm song kiếm, một người cầm trường kiếm, đang đối mặt với một con quái thú to lớn che lấp cả bầu trời, cùng bộ lông trắng xóa đặc trưng.

Bạch Thú.

"Tại vòng lặp trước, ta và Kiếm Tiên kia là tình lữ."

Vô Nhất đã nghe qua trước, nên còn giữ được bình tĩnh.

Diệp Vũ lúc này thì không kiềm được mà thốt lên một tiếng hả.

"Một đôi bách hợp à... Tính ra cũng thật là đẹp đôi."



Hắc Y Thiên Ma tiếp tục.

"Tại vòng lặp đầu tiên, chúng ta là một cặp vợ chồng. Thế giới lúc ấy linh khí tràn đầy, người tu luyện lúc bấy giờ là để thành thần tiên. Không như bây giờ, gần như chẳng còn ai mơ tưởng đến việc thành tiên nữa."

"Trong một lần chúng ta đi khám phá Mộ Kiếm Tiên, An Tuyết may mắn nhận được truyền thừa. Trở thành vị Kiếm Tiên mới."

"Kiếm Tiên là danh hiệu truyền lại qua nhiều thế hệ. Không phải danh hiệu chỉ cho một người."

"Còn ta lúc ấy tu vi ngày một kém xa với An Tuyết."

Hình ảnh một vị Kiếm Tiên uy phong ngời ngợi lúc này hiện ra trước mặt hai người.

Là nam nhân.

Vậy tại kiếp đầu tiên, hai người là một nam một nữ.

Đến kiếp thứ hai, cả hai đều sinh ra thành nữ.

"Ta lúc ấy vì nhận ra sự kém cỏi của bản thân, tự mình tìm cách rời xa Kiếm Tiên."

"Bản thân không ngờ rằng sự tự ti năm ấy sẽ đem lại t·hảm k·ịch."

Hình ảnh Hắc Y Thiên Ma lúc này hiện lên, trên tay là một chiếc mặt nạ quỷ, sinh động đến dị thường, như thể chính cái mặt nạ kia cũng có sinh mệnh.

"Sa vào ma đạo. Ta từ đó tu luyện võ công, cuối cùng đặt đến tu vi mà bao kẻ thèm muốn. Trở thành Thiên Ma ."

"Kiếm Tiên vẫn còn tình cảm với ta, dù ta đã sa bao nhiêu vào ma đạo, hết lần này tới lần khác, đều tìm cách giúp đỡ ta."

"Đến cuối cùng..."

Hình ảnh xuất hiện, làm Vô Nhất có chút ngây người.

Kiếm Tiên đang đối diện Thiên Ma, Kiếm Tiên kiếm còn chưa rút ra khỏi vỏ, còn Hắc Y Thiên Ma thì đang giơ kiếm về phía Kiếm Tiên.

"Thôi đi."

"Thôi ngay đi."

Giọng nói nghẹn ngào, như bất kỳ lúc nào, có thể bật khóc.

"Chàng không hiểu sao !?? Chúng ta không còn có thể như trước nữa !!!"

Nước mắt tuôn ra từ đôi mắt của Hắc Y Thiên Ma.

"Kiếp này... Kiếp này..."

Giọng nói như càng ngày càng uất nghẹn.

Vị Kiếm Tiên kia không nói gì, chỉ dần bước lên.

Như thể trời đất lúc này đều im lặng.

Hắn dịu dàng mà ôm lấy nàng.

Gương mặt phẫn nộ, uất ức của Thiên Ma trong phút chốc trở nên ngây ngô như người thiếu nữ.

Thân thể ấm áp cứ vậy mà ôm lấy nàng.

"Để nàng phải chịu ủy khuất rồi."